Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Trùng sinh
  3. Một Giấc Mộng Dài (Dịch)
  4. Chương 14: Lời Khuyên Từ Người Mẹ

Một Giấc Mộng Dài (Dịch)

  • 95 lượt xem
  • 1125 chữ
  • 2025-05-03 23:44:31

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Dịch: Hoangforever

Trương Thanh hơi do dự một chút, cuối cùng vẫn ngồi xuống.

Hắn hít một hơi thật sâu, ngón tay đặt lên những phím đàn đen trắng rõ ràng.

Bản nhạc, chính là khúc dạo đầu mà Tề Quyên vừa đàn.

Tuy rằng có chút trúc trắc, nhưng...

"Má nó!"

Tề Quyên tức đến mức buột miệng chửi thề, kết quả liền bị một người phụ nữ trung niên đi đến sau lưng mắng cho một trận.

Tề Quyên khoác tay người phụ nữ ấy, làm nũng trách móc:

“Tất cả là tại mẹ đấy!”

Người phụ nữ trung niên ngạc nhiên, hỏi lại:

“Sao lại trách mẹ?”

Tề Quyên nói:

“Ai bảo mẹ không sinh ra con thiên tài như thế? Mẹ xem cái tên quái thai này đi, nghe cô Ngô Vi Vi đàn 《Trà Hoa Tụng》, liền trực tiếp viết được cả bản nhạc. Vừa nãy ba đàn guitar, cậu ta chỉ cần mấy lần là thành thạo. Đến piano cũng vậy... Thật kỳ lạ, chẳng lẽ sa mạc Tây Cương lại có thể nuôi dưỡng ra người tài giỏi như vậy sao? Mẹ, hay là nhà mình chuyển nhà đi?”

Trương Thanh lúc này đã đứng dậy, bước đến cúi người chào:

“Cháu chào dì ạ.”

Lý Tố Chi đeo một cặp kính, ánh mắt sau tròng kính đánh giá Trương Thanh một lượt, rồi gật đầu mỉm cười nói:

“Chào cháu, hoan nghênh đến chơi. Dì nghe Tề Quyên nhắc đến cháu rồi."

Tề Quyên liếc mắt cảnh báo Trương Thanh:

“Chưa chắc là nói điều tốt đâu đấy.”

Lý Tố Chi không để tâm đến sự nghịch ngợm của con gái, quay sang nói với Trương Thanh:

"Gian khổ của cuộc sống là một sự rèn luyện đối với đời người. Kiên trì nỗ lực không bỏ cuộc, khổ nạn sẽ biến thành tài sản của cuộc đời. Bằng không, khổ nạn chỉ mãi là khổ nạn."

Trương Thanh mím môi, gật đầu nói:

"Cảm ơn dì, cháu nhớ rồi."

Tề Quyên buồn cười nói:

"Mẹ, ở nhà mẹ dạy con còn chưa đủ hay sao mà còn bắt được bạn con cũng giáo huấn luôn? Giờ cậu ấy là người được cô Dương rất xem trọng đấy, còn trông mong cậu ta thi đỗ Thanh Hoa, Bắc Đại nữa đấy! Vì vậy mới đặc biệt sắp xếp cho con ngồi cùng bàn với cậu ấy. Mẹ, Mẹ không tiếp đãi cậu ấy tử tế, đến lúc con thi trượt đại học thì đừng trách con nhé.”

Lý Tố Chi cũng hết cách với con gái, lắc đầu nói:

"Chơi vui vẻ đi, ngày mai lại ôn tập. Kết hợp làm việc và nghỉ ngơi là cần thiết, không thể chỉ biết học vẹt."

Nói xong, bà cũng rời đi.

Thấy Trương Thanh có chút ngưỡng mộ nhìn gia đình họ, Tề Quyên dẫn cậu ngồi xuống rồi hỏi:

"Nhà cậu thế nào?"

Trương Thanh nói:

"Ở nông thôn, trước kia thực ra cũng ổn, chỉ là 2 năm trước bố tớ phát hiện ra bệnh thận, mẹ tớ cũng ngã bệnh theo, nợ rất nhiều tiền... Nhưng tớ tin mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Hiện giờ, mọi thứ đang dần thay đổi rồi.”

Sắc mặt Tề Quyên trở nên nghiêm túc, cô nhìn Trương Thanh, nói khẽ:

“Mình cũng tin, cậu nhất định sẽ thay đổi được vận mệnh.”

Vừa nói, cô vừa nâng ly lên kính.

Trương Thanh cũng nâng ly, nhìn Tề Quyên chân thành nói:

“Cảm ơn cậu.”

Tề Quyên hờn dỗi:

“Nói thế là không có thành ý rồi, chúng ta là bạn cùng lớp mà… còn là bạn cùng bàn nữa chứ!”

Trương Thanh bật cười, lúc này liền nghe thấy tiếng chào hỏi rôm rả vang lên từ phía cửa.

“Đi thôi!”

Tề Quyên kéo cậu dậy, hướng ra cửa đón khách, vừa đi vừa nhỏ giọng:

“Tuy không phải toàn là minh tinh, nhưng phần lớn đều là nhạc sĩ kỳ cựu. Mình nghe hóng bên cạnh, sẽ hiểu thêm được nhiều chuyện nội bộ.”

Trương Thanh gật đầu:

"Mở mang kiến thức."

Tề Quyên mỉm cười, hai người cùng đi ra phía trước.

Tề Bình cùng một người đàn ông trung niên tóc dài bá vai bá cổ bước vào.

Người đó vừa thấy Tề Quyên liền cười lớn tán thưởng:

“Đẹp thật! Lão Tề à, tôi thực sự ghen tị với anh đấy! Không vì gì khác, chỉ vì cô con gái ngoan ngoãn này. Nghĩ lại thằng con nhà tôi, gặp tôi cứ như gặp kẻ thù ấy, haiz, không nhắc đến nữa."

Có người phía sau không khách sáo chêm vào:

"Lão Tiêu anh nói vậy không phải là thừa thãi sao? Anh dẫn bồ nhí đuổi mẹ con người ta ra ngoài, con trai anh còn hướng về anh được chắc?"

"Xí! Tìm bồ nhí thì tôi thừa nhận, nhưng tôi tay trắng ra đi, nhà cửa xe cộ tiền bạc, tất cả đều để lại cho mẹ con nó hết!"

Người đàn ông tóc dài nghiêm túc nói, lại khiến mọi người cười ồ lên.

Một người phụ nữ trung niên tóc xù, trang điểm đậm quay sang nhìn Tề Quyên và Lý Tố Chi, cười nói:

"Chị dâu, con gái nhà mình thật sự là… tuyệt sắc giai nhân. Cái gì cũng tốt, chỉ có cái tên là... chị dâu là người có học vấn, sao lại đặt cái tên như thế này vậy?”

Lý Tố Chi thản nhiên cười:

"Đại tục tức đại nhã."

Tề Quyên cười nói:

"Cái này thật sự không trách mẹ con được, là do ông nội con, cái ông già cổ hủ lẩm cẩm ấy đặt đấy."

Một người đàn ông răng hô cười khùng khục nói:

"Xem ra chủ tịch tập đoàn Thiên Hồng Trọng Công, cũng không hiểu chuyện cho lắm nhỉ."

Mọi người lại một trận cười ồ lên, hiển nhiên đều biết rõ gia cảnh nhà họ Tề, chỉ có một mình Trương Thanh là mơ hồ không hiểu chuyện gì.

 

---

Chú thích:

* Đại tục tức đại nhã: là một cách nói mang màu sắc triết lý trong văn hóa Trung Quốc, và có thể hiểu như sau:

- Nghĩa đen:

+Đại tục (大俗): cái rất tầm thường, rất phổ biến, rất “bình dân”.

+Đại nhã (大雅): cái rất thanh tao, rất trang nhã, rất cao quý.

Suy ra “Cái rất tầm thường chính là cái rất thanh tao.”

-Nghĩa bóng :

Câu này thể hiện một tư tưởng thẩm mỹ và nhân sinh rất đặc trưng trong văn hóa Á Đông, đặc biệt là trong tư tưởng của đạo gia (Đạo giáo) và nho gia (Nho giáo):

Cái đẹp đích thực không cần phải cầu kỳ hay xa vời, mà đôi khi ẩn chứa ngay trong sự giản dị, bình dân, quen thuộc nhất.

Sự tao nhã cao quý không phải lúc nào cũng nằm ở những gì hoa mỹ, khuôn sáo, mà có thể xuất hiện từ chính cái "tục", cái thường ngày, khi nó đạt đến mức chân thành, thuần khiết.

Nói cách khác, đạt đến “tột cùng của sự tục” rồi, nó lại chuyển hóa thành cái đẹp sâu sắc – chính là “đại nhã”.

 

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top