Dịch: Hoangforever
Tháng 9, ngày 30, sắp đến kỳ nghỉ Quốc Khánh dài ngày.
Thế nhưng trong lớp 12 ban 9 của trường trung học số 1 Giang Kinh lại chẳng có chút không khí hân hoan nào, bởi vì giáo viên chủ nhiệm Dương Phượng Mai đang rất tức giận.
* Lớp 12 ban 9: Lớp 12-9
"Các em nhìn lại kết quả kỳ thi tháng này của các em đi, đã thi cái gì thế hả? Từng người từng người, ngày nào cũng vênh váo tự cho mình là nhất!"
“Tôi đã dạy bao nhiêu khóa rồi, chỉ có khóa các em là tệ nhất!”
“Vương Tư Dương, Lý Mộc Tình, Triệu Tường... Mấy em làm sao vậy? Kỳ thi cuối học kỳ trước còn có thể lọt vào top 30 của khối, lần thi tháng này xuống thứ mấy rồi?"
“Tề Quyên, em cũng khiến tôi bất ngờ đấy, môn tự nhiên của em làm sao vậy?"
Không ai dám lên tiếng.
Tề Quyên gan lớn hơn một chút, lắc đầu than nhẹ:
“Em thật sự đã rất cố gắng rồi... nhưng lực bất tòng tâm, không có năng khiếu thì cũng đành chịu...”
Các bạn học xung quanh nghe xong mà muốn khóc vì tức.
Bài thi 150 điểm, Tề Quyên làm được 130 điểm, còn môn Văn và Anh đều trên 140, thế mà còn bảo là “không có năng khiếu”?
Dương Phượng Mai nghiến răng nói:
"Sao lại đành chịu? Đừng luôn nghĩ rằng mình là con gái thì đương nhiên học môn tự nhiên kém hơn... Con trai thì chắc gì đã giỏi hơn?”
Dương Phượng Mai ngừng lại một chút rồi nói tiếp:
“Em nhìn Trương Thanh mà xem, sau kỳ nghỉ hè, tiến bộ rõ rệt, các thầy cô đều rất bất ngờ. Nên nói cho cùng, là do em chưa chịu chăm chỉ đấy!”
Tề Quyên cùng các bạn cười ồ lên, nói:
“Cô Dương ơi, bạn ấy là con trai mà, nghe nói năm nay nhà bạn ấy được mùa lúa mạch, gặp chuyện vui tinh thần phấn chấn, nên học hành cũng lên hẳn. Nhà em không có lúa mạch, không có cách nào cố gắng được. Hay là để Trương Thanh thuê hai mẫu ruộng để em thử xem sao?”
Ngay cả Dương Phượng Mai cũng không nhịn được mà bật cười, đặc biệt là khi nhìn thấy Trương Thanh cũng cười rất vui vẻ, liền cười xong lại nói:
"Đùa thì đùa, nhưng vẫn phải khen ngợi Trương Thanh, tiến bộ rõ rệt, không chỉ Toán Lý Hóa mà ngay cả tiếng Anh cũng lên vùn vụt. Trương Thanh, em đứng lên nói cho các bạn biết đi, làm sao em lại tiến bộ nhanh như vậy? Ngay cả chữ viết cũng đẹp hơn rất nhiều. Em đây là phát triển toàn diện đó!"
Trương Thanh đứng lên, thấy mấy chục bạn học đều nhìn mình, Dương Phượng Mai cũng khích lệ nhìn hắn, ra hiệu cho hắn đừng sợ sệt, Trương Thanh nghĩ nghĩ một chút rồi nói:
“Em không chắc có phải vì lý do này hay không, nhưng em vẫn muốn chia sẻ, dù chưa chắc đã phù hợp với mọi người. Hè vừa rồi, ba mẹ em đều không khỏe, không thể ra đồng, nên một mình em phải gặt hết 18 mẫu lúa mạch của nhà. Mỗi ngày chỉ có lúc nghỉ ngơi, em mới có thể đọc sách. Hoặc có thể nói, chỉ có lúc đọc sách, em mới có thể nghỉ ngơi.”
“Mùa hè ở Tây Cương nóng lắm, nhưng mỗi lần em ngồi giữa ruộng đọc sách, đầu óc lại cực kỳ tỉnh táo, suy nghĩ rõ ràng, mạch lạc hơn hẳn. Những công thức trước kia mơ hồ khó hiểu, thì lúc đọc trong ruộng lại có thể nhanh chóng thông suốt.”
Lời giải thích như vậy, dù sao cũng đáng tin hơn là nói do chín ngôi sao thẳng hàng rồi mơ thấy một giấc mơ dài.
Nếu nói như vậy có lẽ hắn sẽ bị chủ nhiệm lớp đánh chết mất...
Trong tiếng vỗ tay vang dội khắp lớp, Dương Phượng Mai nhẹ nhàng khích lệ:
“Cố gắng lên nhé. Nếu ba mẹ em biết em học hành tốt như vậy, chắc chắn sẽ rất vui. Sau này lên đại học, học hành thành tài rồi, gia đình em sẽ khác đi.”
Trương Thanh mỉm cười gật đầu đồng ý.
Dương Phượng Mai quay sang nói với Tề Quyên:
"Không phải em cảm thấy Trương Thanh học giỏi sao, vậy thì em đổi chỗ ngồi đi, ngồi cùng Trương Thanh. Kỳ thi tháng sau, cô muốn thấy em tiến bộ. Cô không tin là em ‘không có năng khiếu’!”
Một tràng “hú hét” vang lên như chó sói tru, Dương Phượng Mai trừng mắt nhìn qua, cảnh cáo:
“Không chỉ Tề Quyên với Trương Thanh, những ai cảm thấy mình có thể học hỏi lẫn nhau, cải thiện thành tích, thì đến báo với tôi. Tôi sẽ xem xét rồi quyết định. Nhưng nói trước cho các em biết, ai đổi chỗ ngồi mà thành tích không tiến bộ lại thụt lùi lại, xem tôi xử lý các em thế nào, gọi phụ huynh đấy! Thôi, tan học! Dịp Quốc Khánh này đừng có chơi bời quá đà, tranh thủ suy nghĩ xem cả năm nay nên học hành thế nào cho tốt. Phải cố gắng đấy!”
Nói xong, cô lại trừng mắt nhìn lướt cả lớp một lượt như tiếc nuối không thể rèn sắt thành thép, rồi quay người rời đi.
Vừa ra khỏi cửa, cả lớp lập tức nổ tung như chợ vỡ.
Đám con trai thì khỏi nói, vừa ghen tị vừa buồn cười khi thấy Trương Thanh được “ưu ái”, nhưng cũng chỉ là đùa vui trong giới hạn.
Dù sao cũng chẳng ai tin là sau này Tề Quyên sẽ theo Trương Thanh về tỉnh Tây Cương để đi gặt lúa. Nghĩ đến thôi đã thấy khôi hài rồi.
Ai nấy đều bận rộn tìm cách đổi chỗ ngồi, chuyện này với học sinh cấp ba mà nói, là chuyện lớn.
“Thanh ca, sau này nhờ cậu chiếu cố nhiều nhé!”
Tề Quyên rõ ràng rất vui, cô thật sự mong có thể nhận được sự giúp đỡ từ Trương Thanh trong các môn tự nhiên.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận