Dịch: Hoangforever
“Nhưng sư phụ à, con thấy hắn nói cũng có lý mà.”
Nữ tử phản bác,
“Xá xíu không thể nuôi mấy chục năm được, mà cũng đâu biết giặt đồ nấu cơm đâu.”
“Ngươi định tìm bảo mẫu à?”
Tô An Nhiên lại nhịn không được mà lên tiếng.
“Ngũ sư muội với lục sư muội cũng từng nói như vậy.”
Nữ tử trẻ tuổi gật đầu với vẻ mặt nghiêm túc.
“Đều là một lũ vong ân phụ nghĩa, vi sư nuôi các ngươi bao nhiêu năm rồi cơ chứ!”
Nam tử trẻ tuổi vẻ mặt đau đớn như bị phản bội.
“Nhưng sư phụ à, những năm qua, kiếm tiền toàn là con với thất sư muội và bát sư muội, còn giặt giũ nấu cơm cũng đều do con làm. Hình như người chỉ có trách nhiệm ăn thôi thì phải.”
Nghe lời nữ tử trẻ tuổi nói, dù da mặt nam tử trẻ tuổi có dày đến mấy, cũng nhất thời nghẹn lời.
Thế là, hắn quay đầu nhìn Tô An Nhiên, ánh mắt tràn đầy sự tức giận và căm phẫn:
"Đều tại ngươi, phá hoại tình cảm sư đồ chúng ta! Hừ, hôm nay ta sẽ giết ngươi!"
Tô An Nhiên trong lòng đại kinh, bản thân vừa mới xuyên không đến không lâu, chẳng lẽ hôm nay hắn lại phải chết oan chết uổng sao?
Cũng không biết chết ở đây rồi, có còn thể xuyên không lần nữa không?
“Thôi đi sư phụ, đừng dọa người ta nữa.”
Nữ tử trẻ tuổi lên tiếng:
“Con thấy trong cốc có thêm một tiểu sư đệ cũng không tệ mà.”
"Ta sớm nên nghĩ đến, con đã đỏ mấy chục năm rồi, cũng đã đến lúc nên xui xẻo một lần chứ??"
Nam tử trẻ tuổi lộ vẻ mặt bi thương tột độ,
"Chính là cái gọi là 'đỏ quá hóa đen'! Tận cùng của trắng quá chính là đen quá! Cổ nhân quả nhiên không lừa ta! Hôm qua, ta đáng lẽ ra không nên cho con ra khỏi cốc!"
"Sư phụ lại bắt đầu nói nhảm rồi."
Nữ tử trẻ tuổi bất lực lắc đầu, sau đó mới quay sang Tô An Nhiên nói,
"Tiểu sư đệ, đừng quá lo lắng, sư phụ chỉ là nói đùa với đệ thôi. Hôm qua là sư phụ bảo ta ra khỏi cốc mang đệ về, nói đệ chính là đệ tử thứ mười của người."
“Hừ! Nếu ta biết trước là nam, ta có đánh chết cũng không để ngươi đi!”
Nam tử trẻ tuổi oán khí ngập trời:
"Vận may đỏ rực mấy chục năm của con, giờ bị phá rồi! Đồ nhi, con không thể tu thành 'Mạc Thi Hồng Vận Thủ' nữa, cũng không thể làm cá chép vàng được rồi."
"Ai lại đi làm yêu quái chứ."
Nữ tử vốn định mặc kệ hắn, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được, tức giận nói một câu:
“Tiểu sư đệ, sư phụ thỉnh thoảng hay nói bậy vậy thôi, ngươi đừng để bụng. Từ nay về sau, ta chính là đại sư tỷ của ngươi —— Phương Thiến Vân.”
Nhưng Tô An Nhiên lại hoàn toàn không nghe thấy lời của Phương Thiến Vân.
Ánh mắt hắn chỉ đăm đăm nhìn về phía nam tử trẻ tuổi kia.
“Huyền bất cứu phi…”
“Nạp vàng chẳng đổi mệnh!”
Một câu nói phản xạ tự nhiên bật ra từ miệng nam tử trẻ tuổi, như thể đã khắc sâu vào xương tủy.
Ngay sau đó, hai đại nam nhân bắt đầu "thâm tình" đối mặt nhìn nhau.
Phương Thiển Vân cảm thấy khí trường bỗng chốc trở nên vô cùng quỷ dị, bản thân nàng tựa hồ đã trở thành người thứ ba dư thừa trong khung cảnh này.
"Địa Cầu?"
Nam tử trẻ hỏi một câu.
"Địa Cầu."
Tô An Nhiên gật đầu xác nhận.
"Chẳng lẽ tiểu sư đệ hắn...?"
"Tám chín phần là vậy... Nhưng vẫn cần phải đối chiếu lịch sử mới chắc chắn được."
Thần sắc của nam tử trẻ nghiêm túc hẳn lên, khiến không khí xung quanh lập tức trở nên căng thẳng.
"Khoan đã, đối chiếu lịch sử? Là ý gì?"
"Ta hỏi ngươi, sau nhà Tần là triều đại nào?"
Không để Tô An Nhiên kịp phản ứng, nam tử trẻ đột nhiên mở miệng.
"Nhà Hán chứ còn gì."
"Tân Trung Quốc thành lập vào thời điểm nào?"
"Ngày 1 tháng 10 năm 1949."
"Câu sau của ‘trai tráng Chiêu Hòa’ là gì?"
"Phế vật Bình Thành!"
"Tam đại dân công mạn chỉ cái gì?"
"Naruto, Bleach, One Piece chứ còn gì nữa!"
Nhìn nam tử trẻ tuổi và Tô An Nhiên một hỏi một đáp, Phương Thiến Văn cảm thấy sự tồn tại của mình như một người thứ ba ngày càng rõ rệt, tựa hồ nàng đã trở thành kẻ thừa thãi:
“Thôi rồi, tiểu sư đệ cũng bắt đầu nói nhảm giống sư phụ rồi.”
"Ta còn chưa chính thức thu hắn làm đồ đệ đâu, lấy đâu ra tiểu sư đệ."
Nam tử trẻ nhíu mày tỏ vẻ không vui, lập tức phá vỡ hoàn toàn bầu không khí căng thẳng vừa nãy.
"Câu hỏi cuối cùng! Ô Quan Hải là ai!"
"Là tổng thống đời trước của nước Mỹ!"
"Đời trước?"
Lời của Tô An Nhiên vừa dứt, nam tử trẻ lập tức sững lại.
Tô An Nhiên cũng đồng thời ngẩn người.
Chẳng lẽ...?
Hai người không hẹn mà cùng đối mặt nhìn nhau, sau đó đồng thanh cất tiếng hỏi:
"Ngươi đến từ niên đại nào?"
Sau một thoáng ngừng lại, cả hai lại đồng thời đáp lời.
"2012." — đây là câu trả lời của nam tử trẻ.
"2019." — còn đây là của Tô An Nhiên.
Giây tiếp theo, vẻ mặt nam tử trẻ hiện lên sự vui mừng không thể che giấu:
“Tuyệt quá! Mau nói cho ta biết, ba bộ truyện tranh công nhân đều đã kết thúc rồi chứ! Conan nhất định đã trở thành Sherlock Holmes vĩ đại nhất thời Bình Thành rồi chứ!”
Nhìn dáng vẻ của nam tử trẻ tuổi, Tô An Nhiên không khỏi nghĩ, người này quả thực giống hệt kẻ ngốc nghếch đứng trước cột điện mà hét lớn: “Bệnh của ta cuối cùng cũng có thuốc chữa rồi!”
Tuy nhiên, nghĩ đi nghĩ lại, Tô An Nhiên vẫn thở dài một tiếng, mở miệng nói:
“Naruto đã kết thúc, Bleach thì tệ hại vô cùng. Còn One Piece... có khi phải vẽ thêm mười năm nữa mới hết. Về phần Conan... đời này đừng mong trở thành Sherlock Holmes của thời đại Bình Thành."
"Hả? Vì sao? Bị lấp hố rồi à?"
"Không phải. Là vì Nhật Bản đổi niên hiệu rồi, thời đại Bình Thành đã là quá khứ, hiện tại là thời đại Lệnh Hòa."
“Vậy là, vẫn chưa kết thúc sao?”
“Chưa.”
Tô An Nhiên lắc đầu.
"Thôi bỏ đi... À đúng rồi, ngươi đã xem hết mấy thứ đó rồi đúng không?"
Tô An Nhiên gật đầu.
"Tốt quá, sau này ngươi vẽ lại cho ta xem nhé."
"Khoan đã! Làm sao có thể! Ta đâu phải họa sĩ! Với lại ta còn chẳng biết vẽ tranh!"
“Những thứ này đều không phải chuyện lớn, ngươi cứ học vẽ thật tốt với đại sư tỷ của ngươi là được rồi.”
Nam tử trẻ tuổi vỗ vỗ vai Phương Thiến Văn, với vẻ mặt “đồ đệ cuối cùng ngươi cũng có ích rồi”:
"Đại sư tỷ của ngươi đã ru rú trong cốc suốt 20 năm, cầm kỳ thư họa đều tinh thông. Ngươi học một chút chẳng phải cũng biết vẽ sao?"
"Cho dù ta có vẽ được, nhưng ta cũng không thể nhớ nhiều như vậy.”
“Vậy thì càng đơn giản hơn, lát nữa ta sẽ truyền cho ngươi một bộ công pháp chuyên tu thần thức, bảo đảm ngươi ngay cả dáng vẻ của cô y tá đã đỡ đẻ cho ngươi năm xưa cũng có thể nhớ ra.”
“...”
Nhìn nam tử trẻ tuổi tiêu sái xoay người vung tay, dần dần đi xa, Tô An Nhiên không chỉ trợn mắt há hốc mồm, mà trong lòng còn trở nên hỗn loạn như giữa gió lốc.
Cái phong cách tu tiên này... sao lại khác xa hoàn toàn với tưởng tượng của ta vậy chứ!
Ừm... đào hố rồi.
Ta...
Thôi quên đi, không nói nữa.
Xin mọi người thương tình cho chút phiếu và donate a!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận