Gã đàn ông lén lút chui vào hầm ngục – Park Geun-han – di chuyển hết sức cẩn trọng.
Hắn tin vào thực lực của mình. Và cũng tin vào đống trang bị đang mặc trên người.
Để có được bộ đồ hiện tại, hắn đã đổ vào đó không ít tiền.
Nhiệm vụ Geun-han hay nhận phần lớn đều là kiểu lén lút xâm nhập dungeon như thế này, nên thứ hắn cần nhất chính là… độ kín đáo.
Bởi vậy, toàn bộ trang bị của hắn đều xoay quanh chỉ số “ẩn nấp”.
Trước hết là bộ giáp da hắn đang mặc – làm từ da của Chameleon Drake, loài quái chuyên xuất hiện ở dungeon hạng Gold 5.
Đặc biệt hơn, nó còn được khảm ma tinh thạch rút ra từ chính con Chameleon Drake, tái hiện lại một phần năng lực của ma thú.
Nhờ vậy, Park Geun-han có thể hòa lẫn vào màu sắc xung quanh và xóa sạch sự hiện diện của mình.
Nếu nhìn qua loa thì trông chẳng khác gì… người tàng hình.
Dĩ nhiên, nếu nhìn kỹ hoặc lúc hắn di chuyển, cảm giác “sai sai” vẫn sẽ lộ ra, nhưng dẫu vậy, đây vẫn là một trong những món trang bị tuyệt vời nhất mà hắn sở hữu.
Đôi ủng da hắn đi cũng không phải hàng tầm thường.
Chúng được trộn thêm thứ chất đặc biệt chiết xuất từ đệm thịt dưới bàn chân báo đen.
Nhờ đó, tiếng bước chân, khí tức hắn phát ra khi di chuyển gần như biến mất sạch.
Nhiệm vụ Geun-han thường nhận là do thám và tập kích.
Chỉ với hai món đồ này thôi, việc bám đuôi, nghe lén một người hay cả một đội cũng đã dư sức.
Còn thanh dao hắn mang theo – làm từ sừng Chameleon Drake đã qua xử lý – là vũ khí tối ưu cho ám sát bất ngờ.
Thế nên khi đặt chân vào dungeon, hắn hoàn toàn không thấy lo lắng.
Thực lòng mà nói, với level hiện tại, dù có ném hắn vào dungeon hạng Silver 1 thì hắn vẫn có thể vùng vẫy rất tốt.
Huống chi đây chỉ là dungeon hạng Bronze 1 – nói hắn rơi vào nguy hiểm mới là chuyện lạ.
Vì vậy, lần này hắn bước vào với tâm trạng khá nhẹ nhàng.
Thông thường, mục tiêu bị hắn theo dõi đều là những player có level cao hơn.
Nhưng lần này, trong danh sách lại có tên Ryu Ji-hye, nên hắn nhận nhiệm vụ khá vui vẻ.
Đương nhiên, hắn cũng cho rằng đây sẽ là một phi vụ đơn giản đến nhàm chán.
“Đúng là con nhỏ đó chỉ biết tin vào cái mặt đẹp là hết chuyện.”
Ryu Ji-hye rất rõ mình xinh đẹp đến mức nào. Và cô ta cũng cực kỳ biết cách tận dụng điều đó.
Trong mắt Park Geun-han, đó chính là vấn đề lớn nhất của cô.
“Nhưng nghĩ kỹ thì… ngoại hình cũng là một dạng ‘năng lực’ thôi.”
Dù vậy, trong tình huống lần này, nếu đã có chênh lệch level rõ rệt như thế, thì tự mình ra tay, dùng thực lực để kết thúc nhiệm vụ sẽ hiệu quả hơn nhiều.
Dù sao Geun-han vẫn cho rằng việc Ji-hye cứ dây dưa kéo dài thế này hoàn toàn là do bản tính của cô ta.
Và nhờ thế, hắn càng cảm thấy nhẹ đầu hơn.
Sau khi vào dungeon, việc đầu tiên Park Geun-han làm là xác định vị trí của nhóm Hyeon-seok.
Hắn vốn có tay nghề theo dấu thượng thừa, nên chuyện tìm xem bọn họ đang ở đâu thật sự chỉ là chuyện nhỏ.
Hơn nữa, dungeon luôn có ma thú xuất hiện.
Với level của bọn Hyeon-seok, chúng không thể thản nhiên lang thang trong dungeon mà không để ý đến quái được.
Vậy nên khả năng cao bọn họ vẫn đang quanh quẩn đâu đó gần đây.
Park Geun-han giấu đi cơ thể, cẩn thận quan sát xung quanh.
Dấu vết được để lại đây đó một cách… lộ liễu.
“Ờ thì, người ta vào dungeon đâu có hơi sức mà xóa dấu vết làm gì. Thường là vậy.”
Để clear dungeon, chỉ cần phá hủy Core. Giết boss xong thì Core sẽ lộ ra.
*Core: hạch tâm, Hạch lõi của dungeon / Hạch năng lượng / Trái tim dungeon
Ngắn gọn, rõ ràng, đơn giản.
Vì thế, hầu như chẳng có player nào cẩn thận đến mức xóa dấu vết di chuyển trong dungeon.
Đa phần, bọn họ chỉ cần điều tra trước, xem dungeon này cấp bao nhiêu, có phù hợp với level của mình hay không rồi mới vào.
Nếu dungeon quá thấp cấp, việc săn quái tuy dễ nhưng không còn chỗ để phát triển.
Ngược lại, nếu dungeon quá cao, sẽ luôn sống trong nguy cơ chết bất cứ lúc nào.
Cho nên, tìm được dungeon phù hợp với level của mình là chuyện vô cùng quan trọng.
Và vì thế, trừ khi dungeon có loại ma thú chuyên về theo dấu hay ẩn thân, còn không thì chẳng ai rảnh đi xóa từng chút dấu chân mình.
Cái “thói quen bình thường” đó chính là lợi thế khổng lồ cho những kẻ làm nghề giám sát như Park Geun-han.
Lần này cũng vậy.
Hắn rất dễ dàng tìm được dấu vết, thậm chí còn biết rõ hướng bọn chúng đã di chuyển.
Tất cả chỉ trong vài phút kể từ khi hắn bước vào dungeon.
Park Geun-han ung dung đặt bước, tiến về phía trước.
Không có gì phải vội. Dù sao việc clear dungeon cũng đâu phải chuyện một sớm một chiều. Hắn có thừa thời gian để theo dõi.
Ryu Ji-hye đã phí hoài tận mười ngày mà không thu được kết quả nào.
Thế nên, dù Park Geun-han không thể kết thúc nhiệm vụ chỉ trong vài tiếng thì cũng chẳng ai trách được.
“Nhưng mà, cảm giác lần này… vài tiếng là xong luôn cũng nên.”
Hắn nhếch môi cười, tự lẩm bẩm.
Dù vậy, bước chân vẫn không chậm lại. Tìm được mục tiêu càng sớm thì về sau càng dễ chủ động.
Đang đi được một đoạn, tai hắn bỗng giật nhẹ.
Thính giác của hắn lập tức bắt được một âm thanh lạ.
Những thứ vụn vặt như thế, nếu bỏ qua thì chẳng thể gọi là tay theo dấu hay giám sát chuyên nghiệp.
Không biết từ lúc nào, hắn đã dừng hẳn lại, tập trung toàn bộ thần kinh vào âm thanh ấy.
“Tiếng vỗ cánh?”
Giống như tiếng cánh của côn trùng.
Nghe có vẻ khá xa, nhưng gần như hắn chắc chắn mình không lầm.
Nghĩ đến đây, hắn mới chợt nhớ – bản thân vẫn chưa thèm kiểm tra dungeon lần này là loại nào.
Dù không phải thông tin sinh tử, nhưng giữa “biết” và “không biết” vẫn có sự khác biệt rất lớn.
“Chỉ cần biết sơ sơ xem có những loại ma thú nào xuất hiện thôi cũng đã là lợi thế rồi.”
Dù vậy, giờ có quay lại tra cứu thì cũng muộn.
Hắn chỉ còn cách dựa vào kinh nghiệm để đoán.
Trong số dungeon khu vực này, loại có ma thú côn trùng bay thì chỉ có đúng một cái.
“Tổ… Chuồn Chuồn Sấm Sét à.”
Hắn lục lại ký ức về đặc trưng của loài đó.
Nói trắng ra thì, chẳng có gì đặc biệt. Thỉnh thoảng trên người phóng điện, nếu lại gần có thể bị giật cho một cú. Ngoài ra, đúng là không đáng chú ý.
“Mấy con vặt vãnh đó, có là cả đàn thì cũng chẳng ăn thua.”
Câu nói đầy tự tin của Park Geun-han như được đáp lại ngay lập tức.
Từ xa xa, một đàn Chuồn Chuồn Sấm Sét xuất hiện trong tầm mắt hắn.
Không phải một, hai con. Phải hơn mười.
“Để xem nào… một, hai, ba… Mười hai con?”
Nếu là mười hai con Chuồn Chuồn Sấm Sét, hắn không thể chủ quan được.
Nhưng đó chỉ là trong trường hợp phải “đối đầu trực tiếp”.
Còn nếu chọn “chạy”… thì chẳng vấn đề gì.
Đang phân vân xem nên xử lý thế nào, ánh mắt hắn bỗng dừng lại.
Trước đàn Chuồn Chuồn Sấm Sét, có một người đang cắm đầu bỏ chạy.
“Chae Hyeon-seok?”
Đúng là Hyeon-seok.
Nhưng những người còn lại đâu? Sao hắn lại kéo theo cả đống ma thú một mình chạy về phía này?
Suy nghĩ của Park Geun-han chỉ thoáng qua chốc lát.
Trong tình huống này, lựa chọn hắn có… thực ra chỉ có đúng một.
“Ra khỏi đây thôi.”
Hắn phải rời khỏi dungeon.
Hiện tại, Geun-han đang hoàn toàn ẩn mình.
Cho nên, dù hắn không ra mặt cứu Hyeon-seok mà quay đầu bỏ chạy, cũng chẳng ai hay biết.
Ngược lại, bị phát hiện mới là chuyện phiền phức.
Dù sao hắn cũng vào dungeon mà chẳng hề xin phép, lại chẳng phải thành viên chính thức của đội.
Nếu bị bắt quả tang “nhảy vào dungeon người khác”, thì có bị xử lý kiểu gì cũng không cãi được.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận