Chang-su hít sâu, sắp xếp lại những lời định nói trong đầu.
Ngay khi anh ta chuẩn bị mở miệng, một giọng nói bất ngờ vang lên gọi Hyeon-seok.
“À… xin chào?”
Hyeon-seok quay lại, nhìn về phía chủ nhân của lời chào bất thình lình ấy.
Không chỉ hắn, mà cả nhóm của Chang-su cũng quay đầu nhìn theo.
Một người phụ nữ vô cùng quyến rũ đang đứng đó, mỉm cười tươi rói.
Cơn cảnh giác tràn lên trong lòng Chang-su. Anh ta lập tức bước lên một bước, che chắn trước mặt Hyeon-seok.
“Có chuyện gì không?”
Người phụ nữ – Ryu Ji-hye – vẫn dịu dàng mỉm cười.
“Tôi đâu có chuyện gì với anh đâu mà hỏi?”
Ánh mắt của cô ta trượt qua Chang-su, dừng thẳng lên Hyeon-seok phía sau.
Cô nheo mắt, mỉm cười tự tin, đưa tay khẽ chỉ về phía hắn.
“Tôi muốn nói chuyện với anh đẹp trai phía sau cơ.”
Nhưng đối thủ của cô không dễ bị xỏ mũi.
Một cảm giác nguy hiểm khó hiểu cứ bám riết lấy Chang-su, bảo anh ta rằng tuyệt đối không nên để người phụ nữ này lại gần.
“Muốn nói chuyện với bên đó thì trước hết phải qua ải là tôi cái đã chứ?”
Ryu Ji-hye khúc khích cười.
“Cái đó… chẳng phải do anh ấy quyết định sao?”
Chang-su bật cười khẩy, đưa mắt nhìn qua lại giữa Hyeon-seok và cô ta.
“Nhìn kiểu gì cũng thấy chị là noona chứ? Gọi anh ấy là ‘oppa’ hơi quá rồi đó?”
Một đường gân xanh nổi lên trên trán Ji-hye, nhưng biến mất ngay tức thì. Cô ta càng cười rạng rỡ hơn.
“Cảm giác… hơi đáng sợ nha.”
Nụ cười này có gì đó rất không ổn. Nhưng chẳng vì thế mà Chang-su được phép lùi bước. Anh ta siết chặt quyết tâm.
Ryu Ji-hye chuyển ánh mắt trở lại Hyeon-seok.
Dù Chang-su có chắn trước mặt cô đến mấy, chỉ cần Hyeon-seok muốn nói chuyện, thì anh ta cũng chẳng làm gì được.
Và phán đoán của cô hoàn toàn chính xác.
Cuối cùng, chính Hyeon-seok là người lên tiếng. Hắn còn đang sốt ruột muốn vào Dungeon săn quái, đâu muốn phí thời gian ngoài này.
“Có chuyện gì?”
Ngay khi Hyeon-seok mở lời, Ji-hye quay sang Chang-su, nở một nụ cười “thấy chưa?” rồi lại quay về phía Hyeon-seok, đôi mắt cong cong.
“Dạo này em thấy anh xuất hiện ở đây khá thường xuyên, nên là… anh có muốn đi săn cùng em không?”
Hyeon-seok suy nghĩ một chốc.
Nhưng thay vì trả lời, hắn quay sang nhìn Chang-su.
“Hình như hôm nay cậu có chuyện muốn nói với tôi? Có gì thì nói luôn đi.”
Chang-su giật nảy người.
Gì vậy trời! Đang nói chuyện với cô kia, sao tự dưng lôi mình vô?! Ma nhập à?!
Anh ta lén liếc nhìn mặt mũi đồng bọn.
Tất cả đều lắc đầu nguầy nguậy.
“Tao cũng biết chứ, tụi bay.”
Chang-su đâu có ngu đến mức mở miệng chuyện đó ngay lúc này. Nhưng anh ta cũng rõ, cơ hội lần sau chắc gì dễ đến.
“Không, không có gì đâu.”
Anh ta cố gắng nặn ra một nụ cười hơi nịnh bợ.
Hyeon-seok gật đầu.
“Vậy thôi.”
Ánh mắt hắn quay lại phía Ji-hye.
“Đội tôi không cần thêm người nữa.”
Giọng nói quá đỗi dứt khoát, khiến Ji-hye sững lại một nhịp. Có lẽ cô ta không ngờ mình sẽ bị từ chối thẳng thừng như vậy.
“Ui, anh đừng vội từ chối mà. Em mạnh lắm đó, hơn anh nghĩ nhiều luôn.”
Không phải nói suông – level hiện tại của cô gần chạm mốc 40.
Trong khi đó, Dungeon hạng Đồng 1 mà đội của Hyeon-seok hay farm chỉ dành cho mấy Player tầm level 20 lập party đi săn.
Với level của cô, kiếm chác được gì ở Dungeon Đồng 1 gần như bằng không.
Ma lực chứa trong Dungeon quá thấp, ngay cả việc lên level cũng chẳng giúp bao nhiêu.
Chính vì thế, chỉ cần được đi săn chung một lần thôi, cô tin chắc mình sẽ bám trụ được trong đội này.
Thế mà ngay cả một lần duy nhất đó cũng bị chặn ngay từ đầu, bảo sao cô không sốt ruột.
Nhưng phản ứng của Hyeon-seok vẫn không hề thay đổi.
“Không cần.”
Hắn quay người, chuẩn bị bước vào Dungeon.
Ji-hye vội vàng đuổi kịp.
“Đừng mà, suy nghĩ lại chút xíu thôi cũng được mà?”
Cô vừa cười vừa nói tiếp:
“Không thì… em cứ lặng lẽ đi theo cũng được đó.”
Câu đó khiến Hyeon-seok dừng bước.
Hắn quay lại nhìn cô.
Việc lén đi theo một đội đã đăng ký vào Dungeon là hành vi vô cùng mất nết.
Đã từng có nhiều kẻ chơi bẩn kiểu ấy, len lút vào Dungeon, rồi quay ra đâm sau lưng người ta.
Bởi vậy, Trung tâm Quản lý Dungeon mới siết cực kỳ chặt chuyện này.
“Cho nên, chỉ cần đi chung một lần thôi mà. Em chắc chắn sẽ giúp ích rất nhiều.”
“Cô nên nhớ là, cô không có team đăng ký chính thức.”
Gương mặt Ji-hye thoáng cứng lại.
Nếu không phải đội đã đăng ký, mà vẫn cố tình bám theo vào Dungeon, thì phía bên kia có quyền coi đó là tình huống tự vệ chính đáng.
Nói trắng ra là, có bị làm gì đi nữa thì cô cũng cạn lời.
“Anh dọa người ta đỉnh thật đó ha.”
Ji-hye lùi lại một bước, mặt nghiêm túc hơn.
Cử chỉ đó rõ ràng thể hiện: Được, tạm thời em rút.
“Anh không thấy mình khó gần quá à? Em chỉ xin một lần đi chung thôi mà, chuyện đó khó đến vậy sao?”
Hyeon-seok nhìn thẳng vào mắt cô.
“Tôi không có lý do gì để cho một kẻ nói dối vào đội của mình cả.”
“Gì cơ? Anh bảo em nói dối? Dựa vào cái gì mà kết luận vậy?”
“Suốt một tháng vừa rồi, cô chưa từng xuất hiện ở đây.”
Ji-hye không đổi nét mặt, đáp tỉnh như không:
“Anh theo dõi từng người ra vào chỗ này à? Sao anh chắc được là em chưa từng tới, hay là em đứng ẩn đâu đó quan sát?”
Hyeon-seok đảo mắt một vòng.
“Như cô thấy đấy, ở đây chẳng có chỗ nào để trốn cả. Hơn nữa, tôi luôn kiểm tra xem trong này có những ai.”
Ji-hye nghẹn họng.
Cô chưa bao giờ nghĩ trên đời lại có loại người kiểu này.
Làm sao mà nhớ hết tất cả Player ra vào Dungeon được chứ?
Thực ra Hyeon-seok cũng nói hơi quá, nhưng không phải bịa.
Hắn không ghi nhớ con người bằng khuôn mặt, mà bằng một cảm giác khác hẳn.
Còn với Player, hắn ghi nhớ họ qua mẫu sóng ma lực đặc trưng.
Vì vậy, nếu từng có người sở hữu mẫu ma lực “lạ đời” như Ji-hye xuất hiện trong phạm vi này, hắn chắc chắn đã quay đầu chú ý ít nhất một lần.
Dĩ nhiên, còn một lý do khác nữa… nhưng hắn chẳng cần phải kể ra.
Nhìn vẻ mặt lúng túng của Ji-hye, Hyeon-seok nở nụ cười nhạt.
“Với ngoại hình nổi bật vậy, đáng lẽ cô phải rất thu hút sự chú ý mới đúng. Lần sau, nếu định bịa thì nhớ chuẩn bị cái cớ nào nghe hợp lý hơn chút.”
Nói dứt lời, hắn quay lưng, bước vào Dungeon.
Trước khi nhảy vào cổng, Chang-su còn cố quay lại, tặng cho Ji-hye một nụ cười đắc ý.
Ji-hye đứng im, nhìn chằm chằm vào cánh cổng Dungeon mà đội của Hyeon-seok vừa biến mất sau đó.
“Hay đấy. Vừa vào đã thú vị thế này rồi cơ à? Được, để xem rốt cuộc là ai thắng ai.”
Trong ánh mắt cô, ngọn lửa hiếu thắng bùng lên rực rỡ.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận