Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Lịch sử
  3. Minh Thiên Hạ (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 53: Hổ báo giao long hồ ly và lợn rừng (1)

Minh Thiên Hạ (Dịch) (Đã Full)

  • 879 lượt xem
  • 1490 chữ
  • 2022-09-08 23:18:54

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Dụ được chính chủ ra rồi, Vân Chiêu làm nhiều việc như vậy mục đích chính là đây, chạy nhanh tới trước mặt Phúc bá, lại lôi câu kia ra: “ Phúc bá, ta muốn đánh Lưu Tông Mẫn một trận.”

“Đại thiếu gia, chuyện có biến hóa rồi, chúng ta không thể đụng vào tên Lưu Tông Mẫn này được, vì chúng ta muốn sống yên bình, nhưng nếu thiếu gia ghét hắn, không muốn dính mùi thổ phỉ của hắn, mai lão nô sẽ đuổi hắn đi. “ Đôi mắt sắc bén của Vân Phúc nhìn Vân Chiêu dò xét.

Vân Chiêu đáp lại bằng vẻ ngây thơ, đặt tay lên miệng thì thầm: “Từ tiên sinh nói kẻ này không chịu an phận, tiên sinh ngửi thấy mùi máu trên người hắn, nhà ta toàn là người già yếu trẻ nhỏ, lại không ai đánh được hắn, không nên giữ hắn lại.”

Phúc bá ồ khẽ, mỉm cười nói: “Đại thiếu gia thật thông minh, có phải người nhìn ra Vân Giáp không phải người bình thường rồi sao?”

Vân Chiêu chỉ Vân Ất đứng ở trước phòng củi ngáp ngắn ngáp dài: “ Thế còn hắn thì sao?”

Phúc bá hừ lạnh: “Hắn chỉ là thứ ăn hại.”

Vân Chiêu nhìn Vân Ất há miệng ngáp lộ ra đống răng sâu đen xì ghê tởm, rùng mình một cái quay đầu đi.

“ Tên này trước kia vận chuyển tơ lụa cho hiệu tơ lụa của Đại nương tử, bị tác nhân đánh cướp, cho một gậy vào đầu, thế là thành ra như vậy. “ 

Phúc bá lười nhác ngồi xuống thềm tắm nắng giải thích: “May mà hắn chịu đòn giỏi đấy, chứ người khác mà trúng một gậy như vậy sớm chẳng còn mạng nữa rồi.”

“ Vân Giáp thì sao?

“Ai, đại thiếu gia đừng hỏi, hắn vốn là kẻ đáng thương.”

Vân Chiêu vẫn tiếp tục truy hỏi: “Vân Bính, Vân Đinh thì thế nào, ta trông chúng cứ ngốc ngốc.”

“ Thì bọn chúng vốn là bọn ngốc mà. “ 

Phúc bá bóp hai nắm tay vào nhau kêu răng rắc: “ Cái thói đời chó má này, không để cho người ta sống yên ổn, đi tới thành Tây An kiếm câu lan mà cũng có thể bị người ta kéo vào ngõ tối đánh đập, buổi tối đi về nhà muộn một chút, dễ bị phục kích đằng sau. Đánh chết đã đành, lại đánh dở sống dở chết, biến thành gánh nặng, Đại nương tử lương thiện, không chịu được cảnh đáng thương đó, giữ chúng ở nhà nuôi phí cơm.”

Té ra bốn tên Giáp Ất Bính Đinh đúng là ngốc thật, nhưng nếu bảo nuôi họ phí cơm thì Vân Chiêu không đồng ý, y thấy họ làm việc tích cực lắm.

Ví như trên mặt đất có chút phân ngan thôi là chạy ngay tới hốt đi, khi xuân canh tuy không làm được mấy việc khéo léo, nhưng mà mấy công việc nặng nhọc bẩn thỉu như cuốc đất, rải phân thì bọn họ là chủ lực trong chủ lực.

Hơn nữa nghe ý Phúc bá thì họ bị thương khi làm việc cho Vân thị, nói họ phí cơm thì quá đáng rồi.

“ Đại thiếu gia, Vân thị ta nổi tiếng là nhà nhân nghĩa trong mười thân tám xóm quanh đây, dù là những kẻ vô dụng, nhà ta vẫn nuôi, đừng đuổi đi để người khác xỉa xói sau lưng.”

Vân Chiêu gật đầu, chuyện xảy ra nửa buổi sáng thôi đã khiến y có một cái nhìn hoàn toàn mới về Vân thị, Vân thị không phải toàn bọn ngốc, mà là nhân tài lớp lớp.

Trước tiên là mẹ.

Vân Chiêu thấy nếu mình cứ bị mẹ nhào nặn thế này, về sau có khi thành "con trai của mẹ" mất, không đùa đâu, mẹ có dục vọng khống chế rất mạnh.

Thứ tới là Từ tiên sinh.

Câu nói cũ tài cao bát đấu, học rộng năm xe, chính là miêu tả những người như vị tiên sinh này. Ông ta là món đồ Nho gia kiên định, là nhà giáo dục ưu tú, biết tùy người mà dạy, nhận ra y không có thiên hướng học tập, lập tức chuyển qua dạy đạo lý cuộc sống, chứ không phải giảng giảng yếu nghĩa kinh học. Chuyên dùng những câu chuyện nhỏ có thực làm ví dụ để truyền thụ kinh nghiệm sống cho y.

Vân Chiêu thấy nếu mình tốt nghiệp trong tay Từ tiên sinh, thế nào cũng thành môn đồ Nho gia.

Tiếp nữa là lão quản gia Vân Phúc.

Ông ta là người từng trải thấy nhiều biết rộng, địa vị lớn ở Vân thị, dù chủ nhân là phụ nữ trẻ nhỏ cũng vẫn một lòng trung thành, bảo vệ gia nghiệp, cho dù giữa thời loạn vẫn giúp cho trong nhà sống yên bình, quản gia như thế chỉ có thể gặp, không thể cầu.

Nhưng sự thực, ba vị này cũng chính là đối thủ của Vân Chiêu.

Giờ y đã nhận ra rồi, mọi việc làm của mình đều bị ba người này thao túng một cách âm thầm hoặc công khai, bằng cách này hay cách khác, nếu không lật đổ ba ngọn núi này thì y không có chút tự do nào hết, tất nhiên họ đều có thiện ý nên mới làm thế, nhưng Vân Chiêu không thích bị ép đi vào con đường họ muốn.

Bí mật của Vân thị thực sự quá nhiều, như củ hành vậy, bóc một lớp lại thấy bên trong có thêm một lớp nữa, nhưng giờ tốt rồi, chỉ cần có sự chuẩn bị, nhiều bí mật đến mấy cũng không đáng sợ, ngược lại sẽ là bảo tàng cho y khai quật.

Bốn tên gia đình Giáp Ất Bính Đinh đều không có đầu óc, có điều xem ra võ lực không hề kém, ít ra đối phó với Lưu Tông Mẫn vẫn nắm chắc. Thêm vào Phúc bá chưa rõ võ lực thế nào, song bằng vào họ đủ giết Lưu Tông Mẫn bất kỳ lúc nào.

Chủ nhân trong nhà chỉ có phụ nữ trẻ nhỏ, nếu nuôi gia đình quá thông minh, quá hung hãn thì không tốt, e xảy ra chuyện nô tài khinh chủ, loại như Giáp Ất Bính Đinh là hợp nhất rồi, chỉ cần một người trung thành như Phúc bá, đủ chỉ huy đám ngốc kia bảo vệ hai mẹ con họ.

Trong bốn tên thì Vân Giáp trông ít giống kẻ ngốc nhất, Phúc bá bảo hắn là người đáng thương, thấy hắn đối diện với Lưu Tông Mẫn, tiến lui chừng mực, không biết đáng thương ở chỗ nào.

Bí mật còn nhiều lắm, Vân Chiêu thấy nên thong thả tận hưởng trò chơi khám phá của mình.

Cuộc sống vẫn diễn ra, hạt giống gieo vào mùa xuân đã nảy mầm, phóng mắt nhìn tới đồng ruộng bao la đã phủ thêm một màu vàng tơ, chỉ muốn nằm lên tấm thảm đó ngủ một giấc, mỗi tội đi tới gần thì thấy lúa mạch mọc lưa thưa, chả đẹp quái gì.

Đó là mỹ cảnh mà cổ nhân ra sức cổ súy, có thể thấy cổ nhân chỉ thích nói mặt mỹ hảo thôi, chứ còn phần phân trâu trong ruộng thì dùng thủ pháp Xuân Phu lướt qua.

Hôm nay Từ tiên sinh không giảng giải những câu chữ tối nghĩa khó hiểu, mà dẫn đám học sinh đứng trên bờ ruộng, chỉ lúa mới nảy mầm giảng giải mỹ thuật học.

Ông ta cho rằng, con người phải biết phân biệt cái xấu và cái đẹp, nếu không có thì không xứng đàm luận học vấn, vì học vấn có tính trong sáng của nó, nếu không biết thế nào là đẹp, dễ bị lạc lối.

Tiên sinh còn lấy một ví dụ rõ ràng, loại văn nhân như Tân Cối chính là học sai, nên đi chệch đường, cuối cùng kết cục là bị muôn người thóa mạ, tới ngay cả linh hồn cũng thành dơ dáy.

“Mấy hôm trước tặng tiên sinh móng giò, có ngon không ạ?

Trên đường trở về, Vân Chiêu rất muốn nghe thái độ của người có văn hóa như tiên sinh về móng giò ra sao?

Ánh mắt Từ tiên sinh cứ luôn bất giác hướng về phía Ngọc Sơn ẩn trong sương trắng, xuất khẩu thành thơ:

- Chân giò được ban tặng

Cả nhà cùng cười vui

Củi đun hết ba gánh

Nước luộc hết cả chum

Thịt tựa lá sen khô

Da dày như yên ngựa

Ba mươi sáu cái răng

Chẳng cái nào nguyên vẹn.

“Ha ha ha, ta chỉ ăn một chút, A Hoàng thì ăn no, nó khen lắm.”

Vân Chiêu suýt cười lăn ra đất, vị tiên sinh này thực sự thú vị vô cùng, một chuyện như thế cũng có thể nói ra hết sức văn nhã.

Từ tiên sinh chỉ cười nhẹ, đợi Vân Chiêu cười chán rồi mới hỏi: “ Đã về nghiền ngẫm cuộc đối thoại hôm đó của chúng ta chưa?”

Vân Chiêu ưỡn ngực gật đầu, thỉnh giáo: “ Tiên sinh, học sinh không muốn bị người khác coi như trẻ con thì phải làm sao?”

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top