Dịch: Hoangforever
Cuộc sống tuy chật vật, nhưng đối với Lữ Bố hiện giờ, chỉ cần cha mẹ còn đủ đầy đã là một loại hạnh phúc xa xỉ.
Kiếp trước, hắn mất cha từ khi còn bé xíu, đến mười ba tuổi thì mẹ cũng nằm xuống dưới lớp đất lạnh. Cả quãng đời thiếu niên của hắn bị gió bắc và mùi máu sắt nuốt chửng, trong lòng để lại một lỗ trống không bao giờ lấp nổi. Nay trời cao cho hắn làm lại, dù nhà cửa nghèo rách, bữa ăn thiếu trước hụt sau, nhưng trong căn nhà tranh này vẫn có tiếng cha, tiếng mẹ, với hắn, thế là đủ để cắn răng chịu đựng tất cả.
Lũ trẻ trong làng không thích hắn.
Không phải vì hắn làm gì sai, mà vì cha mẹ chúng thường dùng hắn để so sánh:
“Sao không học theo A Bố nhà Lữ gia?”
“Mày xem người ta nó ngoan, hiểu chuyện biết bao nhiêu!”
Những lời oán không dám hướng vào cha mẹ, theo thời gian đều bị dồn thành sự khó chịu và đố kỵ, rồi ném cả lên người hắn.
Chúng xa lánh hắn, tụm lại nói xấu sau lưng, nhìn thấy hắn thì trợn mắt hừ lạnh.
Lữ Bố chỉ thấy buồn cười.
Lũ trẻ con ấy, hắn ở kiếp trước giết còn chưa đủ để luyện tay, đừng nói đến chuyện để vào lòng.
Bị cô lập? Chẳng là gì cả!
Ở thế giới cũ, thứ hắn thiếu không phải là kẻ muốn giết mình, mà là người dám đứng bên cạnh mình.
Cha kiếp này của hắn ít nói đến mức như một cái bóng. Cả ngày chỉ biết cúi đầu làm việc, tối về thì ngồi im, ngắn gọn vài câu, chẳng mấy khi nói chuyện với con trai.
Trong bữa ăn ít ỏi hiếm hoi cả nhà ngồi cùng nhau, đôi khi Lữ Bố còn cảm thấy… người cha này như không tồn tại.
Nhưng mỗi khi trong bát hắn bất chợt xuất hiện thêm một miếng thịt.
Không ai nói gì, cha cũng không nhìn hắn, chỉ là động tác gắp qua nhẹ như gió thoảng. Vậy mà khóe mắt hắn lại cay xè, lồng ngực như bị thứ gì đó đè nặng.
Kiếp trước, từ nhỏ hắn chưa từng thiếu thịt. Nhưng miếng thịt nhỏ xíu trong cái bát sứt mẻ lúc này… lại khiến một đại tướng quân từng tung hoành sa trường muốn khóc. Cảm giác ấy, hắn không sao gọi thành tên được.
....
Năm tháng trôi qua không một tiếng động.
Lên bốn tuổi, mẹ hắn lại mang thai.
Đối với Lữ Bố — kẻ chưa từng có anh em ruột — đây là một loại chờ mong kỳ lạ. Hắn thường nằm trên giường cỏ, ngẩng đầu nhìn mái nhà rách, nghĩ: có thêm một người cùng huyết mạch, sẽ là cảm giác gì?
Mười tháng đủ kỳ, đến lúc sinh nở, hắn đã lên năm.
Tiếng rên rỉ đau đớn của mẹ vang lên trong căn phòng chật hẹp, mùi máu và mồ hôi hòa lẫn. Rồi tiếng khóc non nớt vang lên, xé tan không khí nặng nề.
Lữ gia… nhiều thêm một sinh mệnh.
Là một bé gái.
Lữ Bố cảm thấy như có một ngọn lửa ấm áp được nhóm lên. Nhìn đứa em gái nhăn nheo trong tã, hắn bỗng nhớ đến người con gái kiếp trước của mình — Lữ Linh Khởi.
Không biết sau khi hắn ngã xuống, hai mẹ con sống thế nào. Năm năm rồi… hắn vốn tưởng thời gian đã mài mòn được nỗi nhớ ấy, nhưng chỉ cần nghĩ tới, trái tim lại như bị ai xoáy mạnh một vòng.
Mẹ góa con côi, mất đi trụ cột… thế giới kia chưa bao giờ là nơi dịu dàng với kẻ yếu.
Đêm đó, hắn trằn trọc không ngủ được, định len lén dậy xem em gái một chút. Vừa bước đến cửa, hắn nghe bên trong vang lên tiếng cha.
“Con bé này… nên bán đi thôi.”
Toàn thân Lữ Bố chấn động, như bị sét đánh ngang tai.
“Con bé” mà cha hắn nói, chính là đứa em gái vừa chào đời.
“Không còn cách nào khác sao? Dù gì cũng là máu mủ của ông…”
Mẹ hắn nghẹn ngào, giọng run rẩy, đầy bất lực và đau đớn.
Cha hắn trầm giọng:
“Không còn cách nào khác. Một mình A Bố đã khó nuôi rồi. Hơn nữa, con gái… sau cùng cũng về nhà người ta, không đáng để giữ.”
Hắn nói xong, quay mặt đi, không dám nhìn đến cái thân nhỏ xíu đang cuộn trong tã.
Đó là lần đầu tiên trong kiếp này, Lữ Bố thực sự chạm tay vào sự tàn khốc của nghèo đói.
Nhưng bảo hắn mở mắt nhìn em gái ruột bị bán đi… hắn không làm được.
Khi cha ôm lấy đứa bé, bước chân nặng nề hướng ra cửa, Lữ Bố như bùng nổ.
Hắn lao ra, chặn trước mặt cha mình, giang tay ra hết cỡ:
“Cha! Không thể bán em! Con ăn ít hơn là được!”
“Không được.”
Cha hắn lắc đầu, giọng nặng như đá:
“Nếu con ăn ít mà ốm yếu đi, nhà chúng ta sẽ tuyệt hậu.”
“Vậy con đi làm việc!”
Lữ Bố siết nắm tay, cắn răng nói, đôi mắt đỏ lên: “Con có thể làm việc rồi!”
Nhưng thân thể hắn hiện tại chỉ là thân thể một đứa trẻ năm tuổi, sức lực không chịu nổi một cái hất tay của người lớn.
“Con không làm được!”
Cha hắn gầm lên, trong tiếng giận có cả kinh hoàng.
“Con làm được!”
Lữ Bố gào lại, đôi mắt tràn đầy ý chí bướng bỉnh đến cực đoan. “Cha, con nhất định làm được. Đừng mang em đi!”
Cha hắn cúi đầu nhìn vào mắt con trai.
Trong đôi mắt đỏ ngầu ấy không phải là ánh mắt của một đứa trẻ, mà là ánh nhìn của một mãnh thú bị dồn vào đường cùng, sẵn sàng liều mạng cắn trả để bảo vệ bầy đàn. Khoảnh khắc đó, người cha nghèo khổ bỗng cảm thấy run rẩy trong lòng, như đang nhìn một thứ gì đó quá lớn, vượt khỏi tầm mình hiểu.
Cuối cùng, ông ngồi phịch xuống ghế, toàn thân mất hết sức lực.
Lữ Bố không nói thêm gì, lập tức ôm lấy em gái đang khóc nức nở từ cánh tay cha, động tác lại vô cùng nhẹ nhàng, dịu dàng mà vỗ về.
Từ ngày đó trở đi, hắn giữ đúng lời hứa.
Mỗi ngày, hắn theo cha ra đồng.
Ban đầu, cha hắn nghĩ chỉ cần để thằng bé nếm khổ, nó sẽ tự mình nhận ra mình chỉ là một đứa trẻ, từ đó buông tay với ý định ngốc nghếch kia. Nhưng hắn đã lầm.
Lữ Bố không lùi.
Không biết cày cấy thì học, không biết bón phân thì làm đi làm lại đến khi quen tay. Vác phân, bón ruộng, nhổ cỏ, gánh nước… cả một năm trời, hắn không kêu một tiếng.
Ban đầu, thân thể nhỏ bé còn xiêu vẹo, tay chân lóng ngóng.
Sang năm thứ hai, hắn đã có thể chia sẻ thực sự gánh nặng của người cha còng lưng.
Nhà họ Lữ có hai mẫu ruộng cằn, đất xấu, đá nhiều. Ngoài ra, cha hắn còn phải làm công cho Lý Chính, đổi lấy chút thóc.
Hai mẫu ruộng sau khi nộp thuế, số lương thực còn lại không đủ nuôi bốn miệng ăn. Làm thuê quanh năm, cộng lại cũng chỉ đổi được hai thạch lúa.
Nhưng chính hai thạch lúa đó, cộng thêm mấy con gà mẹ hắn nuôi sau nhà, đã miễn cưỡng giữ cho cả nhà không chết đói.
Khi Lữ Bố lên tám tuổi, cha hắn giao hẳn hai mẫu ruộng cằn cho hắn quản, còn mình thì tập trung làm thuê kiếm lương thực. Trong làng, không ít người âm thầm ghen tị:
“Lữ gia có phúc, sinh được đứa con trai hiểu chuyện như vậy.”
Hai năm sau, dưới tay hắn, hai mẫu ruộng cằn cũng dần có hình dạng khác.
Qua việc làm ruộng, hắn học được cách ngửi gió đo mưa, nhìn mây đoán thời tiết, nắm được độ ẩm và màu đất để quyết định bón phân thế nào. Đất hoang dưới tay hắn, từng chút một, từng chút một bị ép phải sinh ra nhiều lúa hơn.
Nhưng dù vậy, hai mẫu ruộng + tiền công của cha + mấy con gà sau vườn vẫn không đủ khi hắn và em gái lớn dần.
Lữ Bố kiếp này, lần đầu tiên sâu sắc hiểu được:
Nông dân… muốn sống đã khó, muốn đi xa hơn… gần như là chuyện không tưởng.
Mùa đông đến, là khoảng thời gian nhàn rỗi nhất.
Năm đó hắn mười tuổi, mỗi ngày ngoài việc phụ giúp cha, hắn còn mang cung tên vào rừng săn thú.
Thể lực dù kém xa kiếp trước, nhưng mắt nhìn, phán đoán, kỹ xảo bắn cung đều là thứ khắc trong xương tủy, không vì đổi thân xác mà biến mất. Chỉ có tầm bắn là hạn chế, còn lại… vẫn là thiên phú của kẻ từng xưng bá trên lưng ngựa.
Một hôm, hắn ngồi cùng cha trên bậc cửa, nhìn cánh đồng trơ trụi ngoài kia, bỗng hỏi:
“Cha, nhà Lý chính… không cần nộp thuế sao?”
Hắn thật sự không hiểu: cùng là người, cùng ở trong một làng, tại sao có người chẳng cần làm mấy mà vẫn sống dư dả, còn nhà hắn phải giày vò đến kiệt sức chỉ để đủ ăn.
Cha hắn thở dài, mắt nhìn xa xăm:
“Lý chính có cả trăm mẫu ruộng tốt. Nhưng thuế họ nộp… cũng chỉ bằng nhà mình.”
Câu nói đó, như một mũi dao vô hình đâm thẳng vào lòng Lữ Bố.
Hắn im lặng rất lâu.
Trong đôi mắt thằng bé mười tuổi, một loại suy nghĩ khác bắt đầu nảy mầm — suy nghĩ không thuộc về một đứa trẻ, mà thuộc về kẻ từng cưỡi chiến mã ngang trời, lấy đao mở đường máu giữa loạn thế.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận