Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Lịch sử
  3. Máy Mô Phỏng Cuộc Đời Lữ Bố (Dịch)
  4. Chương 4: Ta đã chết rồi?

Máy Mô Phỏng Cuộc Đời Lữ Bố (Dịch)

  • 76 lượt xem
  • 1847 chữ
  • 2025-01-10 07:46:49

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Dịch: Hoangforever 

Bạn có tin không?

Cuộc đời một người, từ khoảnh khắc tính cách đã định hình, số phận cũng theo đó mà khóa lại. Dù trên đường đời sẽ có vô số cơ hội và ngã rẽ, nhưng khi đối diện với chúng, chính tính cách và nhận thức của bạn đã sớm quyết định tay bạn sẽ kéo cửa nào, bước qua lối nào.

Nếu đã là một kẻ thất bại được thiên mệnh an bài… vậy từ giờ phút này, bạn có dám tự tay đập nát cuộc đời cũ, tái tạo lại chính mình không?

Máy mô phỏng cuộc đời — thay đổi tương lai, nghịch chuyển số phận. Thứ đó… là thứ bạn đáng có.

Trước đây, mỗi khi trong đầu Lữ Bố vang lên những âm thanh quái dị này, hắn chỉ thấy bực bội đến phát điên, hận không thể xé toang thứ vô hình đó ra.

Kỳ lạ là, chỉ cần trong lòng hắn sinh ra ý muốn “cút đi cho khuất mắt”, tiếng nói kia liền lập tức biến mất, y như chưa từng tồn tại.

Ngày hôm sau, nó lại trỗi dậy, không giờ giấc cố định, có lúc rất sớm, có lúc lại đợi đến tối khuya mới thì thầm bên tai. Nhưng trong một ngày, ít nhất cũng sẽ vang lên một hai lần, không sai lệch bao giờ.

Hôm nay, sau khi nghe Hầu Thành nói về “thiên mệnh”, trong lòng Lữ Bố lại nổi lên một tia hiếu kỳ hiếm thấy đối với âm thanh xa lạ này. Lần này hắn không vội vàng gạt bỏ như mọi khi, mà thử hỏi:

“Cuộc đời là gì? Thay đổi… là thay đổi thế nào?”

Hai chữ “thay đổi” bỗng nhiên nổi lên trong ý thức của Lữ Bố, giống như có ai đó dùng bút lửa vẽ thẳng vào trong đầu hắn. Không phải nhìn bằng mắt, nhưng lại rõ ràng như thấy ngay trước mặt.

“Phải không?”

Lữ Bố thử cất lời.

Ngay khoảnh khắc hắn nói, chữ “phải” trong hai chữ đó sáng bừng lên, sau đó cả cụm chữ lớn ấy như tro bụi gặp gió, tan biến vào hư vô.

Tiếp theo là một dòng thông tin khổng lồ, như lũ dữ tràn vào não hải của hắn:

Mô phỏng cuộc đời — một trò chơi quang não đến từ thế giới bốn chiều, vận dụng công nghệ chuyển đổi giữa thực và ảo, cho phép người chơi trong thời gian hữu hạn trải nghiệm một cuộc sống hoàn toàn khác. Tuy nhiên, do đã dẫn tới vô số trường hợp phân liệt nhân cách và suy sụp tinh thần, trò chơi này bị phong tỏa, trục xuất vĩnh viễn khỏi không gian bốn chiều, lưu đày xuống không gian ba chiều.

Đối với sinh vật sống trong không gian ba chiều, trò chơi này mang ý nghĩa mang tính cách mạng. Nếu có thể nhìn thấu, lĩnh ngộ hoàn chỉnh nó, nền văn minh ba chiều sẽ có cơ hội đột phá, tiến vào không gian bốn chiều.

Thông tin không dài, nhưng toàn là những khái niệm mới lạ.

Thật lòng mà nói, Lữ Bố nghe mà đầu óc mơ hồ.

Những từ như “quang não”, “chuyển đổi thực ảo”, “không gian ba chiều”, “không gian bốn chiều”, “phân liệt nhân cách”, “suy sụp tinh thần”… đều khiến hắn cảm thấy như đang nghe tiếng Hồ nhân nói chuyện. Cơ bản là… không hiểu.

Nhưng trực giác mách bảo hắn: xem ra, cũng không cần thật sự hiểu hết những thứ này.

“Chúc mừng người chơi đã kết nối thành công với quang não mô phỏng cuộc đời. Bạn có muốn bắt đầu ngay một cuộc đời mô phỏng không?”

Âm thanh lại vang lên trong đầu, lần này rõ ràng, trực tiếp hơn.

Lữ Bố sững người một lúc, mới chậm rãi nhận ra — “người chơi” chắc là ám chỉ hắn. Còn cái gọi là “mô phỏng cuộc đời” là cái gì, hắn vẫn không biết. Nhưng dựa vào những gì vừa trải qua, ý niệm đồng ý trong đầu tự nhiên sinh ra.

“Vì người chơi hiện chưa có điểm thành tựu trong cuộc đời, không thể tự chọn xuất thân, hệ thống sẽ tiến hành ngẫu nhiên lựa chọn thân phận cho người chơi. Chúc bạn có một chuyến đi vui vẻ.”

Âm thanh vừa dứt, đầu óc Lữ Bố bỗng trở nên nặng trĩu. Ý thức của hắn như bị ai đó đẩy xuống một tầng sâu vô tận, rơi mãi, rơi mãi.

Khi hắn lại lần nữa khôi phục nhận thức, thì lập tức phát hiện ra trạng thái của mình cực kỳ quái lạ.

Hắn… hình như đã mất đi thân thể.

Không chân, không tay, không cảm giác da thịt, chỉ có ý niệm lơ lửng, như hòa tan vào thiên địa.

Vào lúc đó, một ngôi làng hiện lên trong cảm giác của Lữ Bố, giống như ai đó dựng lên một bức tranh khổng lồ ngay trong đầu hắn. Theo sau  đó, một dòng thông tin khác lại xuất hiện:

Làng họ Lữ, nằm tại biên thùy phương Bắc của vương triều Đại Càn, là một thôn nhỏ mà toàn bộ dân cư đều mang họ Lữ. Tổ tiên từng là đại tướng khai quốc của triều Đại Càn, nhưng trăm năm trôi qua, vinh quang đã phai nhạt thành truyền thuyết, chỉ còn lại cái danh. Người trong làng chủ yếu nhờ cày cấy, săn bắn mà sống. Thỉnh thoảng, họ giao thương với người Hồ phương Bắc, song chỉ khi biên cương tạm yên, chiến sự chưa bùng nổ.

Trong một ngày bình thường vô cùng, một sinh linh bình thường đến mức không thể bình thường hơn ra đời. Vì trong làng thiếu vải vóc, người cha bèn đặt tên cho đứa bé là Lữ Bố, hy vọng tương lai trong nhà sẽ có nhiều vải vóc hơn, cuộc sống khấm khá hơn.

Sau khi nhận thức dần dần rõ rệt, Lữ Bố kinh hoàng phát hiện — hắn không nhìn thấy gì cả.

Hắn cố gắng mở mắt, nhưng trước mặt chỉ là một mảng hỗn độn mơ hồ, không ánh sáng, không hình bóng.

Mình… bị mù ư?

Đối với một cung thủ thần tiễn như hắn, đây là đòn trí mạng.

Lữ Bố phẫn nộ muốn gầm lớn, nhưng thứ truyền ra từ cổ họng lại chỉ là — tiếng khóc the thé của một đứa trẻ sơ sinh.

Trong đầu hắn lóe lên một ý nghĩ:

Chẳng lẽ ta đã chuyển sinh? Lại còn đầu thai thành… một đứa trẻ mù?

Lữ Bố trong lòng chửi thầm trời đất, mắng thẳng cái thứ tự xưng là “thần linh” kia là ma quỷ. Cuộc đời hắn vừa mới hơi khởi sắc, đang trên đường tung hoành thiên hạ, thế mà chỉ trong nháy mắt đã bị ném vào hình hài một hài nhi mù lòa!

Hắn muốn mắng, muốn gào, muốn giãy, nhưng thân thể yếu ớt chỉ biết khóc đến lạc cả hơi.

Khi tiếng khóc cũng cạn dần, hắn bỗng cảm thấy có thứ gì đó được nhét vào miệng mình — mềm mềm, lại có chút căng cứng. Chỉ một thoáng, hắn liền phản ứng được đó là cái gì.

Lữ Bố cảm thấy mất mặt vô cùng, muốn nhổ ra. Nhưng bản năng lại chiếm lấy quyền điều khiển cơ thể, đầu hắn ngoan ngoãn ghì sát, miệng mút lấy mút để.

Thứ đó không có hương vị mỹ vị gì, nhưng đối với đứa bé mới chào đời, lại mang theo một sức hấp dẫn không thể kháng cự.

Dù đã biến thành một đứa trẻ mù, nhưng “kiến còn ham sống”, huống chi là hắn.

Lữ Bố không hiểu vì sao mình lại chuyển sinh một cách vô lý như thế, nhưng bất luận cuộc sống phía trước như thế nào, hắn không muốn chết thêm lần nữa.

Đã sống lại… thì lần này, ta phải sống tốt hơn!

Vừa có ý niệm này, hắn liền dần bình tĩnh, yên lặng hưởng thụ dòng sữa ấm áp từ người mẹ kiếp này.

Dù là một hài nhi mù lòa, nhưng nằm trong vòng tay người mẹ mới, hắn vẫn cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

Trong trí nhớ của hắn, mẫu thân đời trước của hắn cũng từng ôm hắn như vậy trước khi khuất núi… đáng tiếc là…

.....

Chớp mắt đã ba năm trôi qua.

Làng Lữ bỗng nhiên có thêm một đứa trẻ kỳ lạ.

Mới ba tuổi, mà miệng lưỡi đã sắc bén, nói năng rõ ràng như người lớn. Nhiều chuyện nó nói ra, ngay cả tú tài đọc sách nhiều nhất trong làng cũng bị nó làm cho á khẩu không đáp được, thậm chí nhiều lần bị nó bẻ ngược lý, không còn mặt mũi mà cãi.

Đứa bé ấy không thích chạy nhảy, nghịch bùn như lũ trẻ khác, mà thường chống gậy đi khắp làng, chuyên hóng chuyện thiên hạ.

...

Trời lại vô tình ưu đãi — hiện giờ làng Lữ thường xuyên giao thương với người Hồ.

Hai năm trở lại đây, quân lực vương triều Đại Càn suy yếu, quan lại tới làng chỉ để thu thuế, nên chẳng mấy ai ưa chúng. Còn tú tài kia, vốn là người có chút học vấn, nhưng nhiều lần bị Lữ Bố chặn họng đến mức giờ hễ thấy hắn từ xa là vờ như không quen biết.

Lữ Bố thuộc loại người, cho dù không có lý cũng cứ tranh tới cùng. Đối diện một kẻ bại trận như tú tài, hắn tuyệt đối không nể nang.

Thân thể yếu nhược, không ra ruộng làm đồng được, đời này hắn không còn thiên tư võ dũng như đời trước.

Mỗi ngày, hắn chỉ có thể chống gậy đi dạo quanh thôn, nghe gió, nghe người, nghe tin tức. Đói thì về nhà.

Gần đây, hắn đem toàn bộ tinh lực dồn vào việc nghiên cứu những thứ quái dị trong đầu mình.

-----

Người chơi: Lữ Bố

-Thế giới mô phỏng hiện tại: Cuộc đời của một nông dân

-Địa vị: 0

-Danh tiếng: 1

-Bạn đời: 0

-Con cái: 0

----

-Tuổi: 3

Danh tiếng kia là do lần hắn tranh luận với tú tài mà có. Từ đó, trong miệng một vài người, hắn được gọi là “thần đồng”.

Tuổi tác mỗi năm lại tăng lên một đơn vị. Lữ Bố đoán những con số này có lẽ dùng để ghi lại năm tháng. 1 là một, 2 là hai, 3 là ba… có đúng hay không thì vẫn còn phải tiếp tục quan sát.

Không có việc gì làm, hắn chỉ có thể dựa vào việc mổ xẻ, nghiền ngẫm những “dòng chữ” trong đầu để giết thời gian.

Đáng tiếc là, những biến hóa của nó lại chậm đến đáng ghét. Khoảnh khắc này, hắn chỉ có thể ngồi ngây người, chuyên tâm “nhìn” vào những dòng thông tin mơ hồ kia.

Còn về việc luyện võ… làng Lữ vốn chẳng phải nơi giàu có. Cơm ăn no bụng đã là may mắn lắm rồi. Luyện võ tiêu hao thể lực, muốn vung đao vung thương, ít nhất phải có bạc để bồi bổ thân thể.

Với một Lữ Bố đời này, e rằng làng cũng khó mà nuôi nổi một “võ phu ăn khỏe như trâu” như hắn.

Đợi thêm hai năm nữa. Khi thân thể lớn hơn, sức khỏe khá hơn, hắn có thể ra núi săn bắn, vừa rèn thân thể, vừa học lại cách cầm đao cầm cung.

Đời này, dù khởi đầu bằng bóng tối…

Lữ Bố vẫn không định cúi đầu trước số phận.

 

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top