Hoa Hùng đại thắng trở về.
Chỉ dựa vào hai nghìn binh mã, hắn đã nghiền nát quân Nam Dương, chém tung quân Ký Châu, lại còn mang về hai thủ cấp chủ tướng. Cả doanh trại Tây Lương như sôi trào — trận chiến này, công đầu không cần tranh, dứt khoát là của Hoa Hùng.
Trong đại doanh, đèn đuốc như lửa.
Lữ Bố, Hồ Chẩn, Hoa Hùng, Lý Túc cùng ngồi quanh bản đồ quân sự, thảo luận bước tiếp theo. Đúng lúc ấy, Cao Thuận bước nhanh vào, áo giáp còn dính bụi đường, chắp tay khom người:
“Bẩm tướng quân, sáng nay quân chư hầu đã đến ngoài thành.”
“Không thể nhanh như thế được.” Hoa Hùng nhíu mày, giọng đầy nghi hoặc. “Cùng lắm chỉ là một hai lộ quân đến trước. Nếu liên quân mà có tốc độ này, năm trước đã chẳng bị chặn ở đây lâu như vậy.”
Lữ Bố quay đầu nhìn Cao Thuận. Cao Thuận trầm giọng tiếp lời:
“Nhìn cờ hiệu, là Hà Nội Thái Thú Vương Khuông. Nhưng theo thám mã báo lại, còn có Kiều Mạo, Bào Tín, Viên Di, Khổng Dung, Đào Khiêm, Công Tôn Toản, Trương Dương… bảy lộ chư hầu đang lần lượt áp sát. Đến khoảng giữa trưa, tất cả sẽ tới nơi.”
Trong trướng thoáng chốc im lặng, chỉ còn tiếng gió ngoài doanh lùa qua cờ xí.
“Hay là nhân lúc chư hầu chưa tập hợp, ta ra tay trước, diệt một lộ quân, làm gương cho bọn chúng?” Hồ Chẩn nghiêng người nhìn Lữ Bố, ánh mắt như cười như không.
Lữ Bố ngẩng đầu, ánh mắt đảo qua gương mặt Hồ Chẩn. Vài ngày gần đây, tên này im ắng một cách khác thường, bề ngoài như bị khí thế của hắn đè ép, không dám nhảy nhót nữa. Nhưng Lữ Bố biết rõ — chó im tiếng không có nghĩa là không cắn người.
“Đánh thương mười ngón… không bằng chặt đứt một ngón.”
Lữ Bố đột nhiên mở miệng, giọng trầm ổn. “Cao Thuận!”
“Mạt tướng có mặt!” Cao Thuận lập tức đứng thẳng.
“Tập hợp binh mã. Theo ta… ra ngoài thành nghênh chiến!”
“Rõ!” Cao Thuận ôm quyền nhận lệnh, xoay người đi như gió, tiếng bước chân giáp sắt xa dần ngoài trướng.
Hồ Chẩn nhếch môi cười:
“Bắc quân chỉ có một nghìn người, e là không đủ trấn áp. Theo ý ta, tốt nhất nên để Hoa Hùng suất quân theo hỗ trợ tướng quân.”
Lữ Bố nhìn thẳng hắn, ánh mắt lạnh như lưỡi đao. Hắn không xác định được câu này là thật lòng, hay trong đó cài dao.
Trước kia, trong thế giới mô phỏng, điều hắn chán ghét nhất là bọn doanh quan chèn ép binh lính, chứ không phải những trò tâm kế tranh quyền. Cho nên, kĩ năng nhìn thấu lòng người của hắn gần như bằng không — hắn chỉ quen dùng đao để nói chuyện.
“Tướng quân, trước đây mạt tướng lỗ mãng, nhiều lần xúc phạm. Hiện giờ đại địch trước mắt, mạt tướng nguyện cùng tướng quân gác hiềm khích, đồng tâm phá địch.” Hồ Chẩn hạ giọng, cố tỏ ra cung kính, thái độ chân thành đến mức khó mà chê trách.
Lý Túc đứng một bên nhìn mà không hiểu lắm bên trong có khúc mắc gì, nhưng nghĩ đến đại cục, cũng chắp tay nói:
“Đúng vậy. Giờ là lúc chúng ta đồng khí liên chi, một lòng giữ thành. Có chuyện gì, chờ đánh xong rồi hãy nói.”
Tính Lữ Bố có một điểm rất rõ ràng:
Ai cứng với hắn, hắn cứng hơn. Ai chịu hạ giọng, hắn ít nhiều sẽ mềm lại.
Nếu có người dùng gậy mà gõ lên đầu hắn, hắn nhất định chém lại. Còn nếu người đó biết cúi đầu, nói lời phải trái, hắn lại dễ chấp nhận, ít nhất là chịu nghe một lần.
Dù cảm thấy Hồ Chẩn có chút giả tạo, nhưng đối phương đã cúi đầu tỏ thiện ý, Lữ Bố cũng không muốn làm căng trước mặt mọi người. Hắn gật nhẹ đầu, quay sang Hoa Hùng:
“Nếu đã vậy… mời Công Vĩ đi cùng ta một chuyến.”
Đối mặt với chỉ một mình Vương Khuông, trong lòng Lữ Bố vốn tin rằng Bắc quân là đã dư sức phá trận. Nhưng Hồ Chẩn đã tỏ thiện ý, nếu hắn gạt phắt đi thì lại biến thành hắn không biết phân biệt phải trái. Lữ Bố, dẫu thẳng tính, cũng không muốn mang tiếng ấy.
“Tuân lệnh!” Hoa Hùng lên tiếng, mày kiếm giãn ra, rõ ràng vui vì thấy trong quân trên dưới hòa thuận. Hắn ôm quyền, lập tức lui ra chuẩn bị.
Lữ Bố bước ra khỏi thành lầu, tung người lên lưng Xích Thố. Mã đỏ hí dài, vó giẫm đất như trống trận, chỉ một thoáng đã dẫn đầu chạy ra ngoài trước khi đại quân kịp tập hợp.
Bụi đất tung mù.
Không bao lâu sau, Cao Thuận dẫn Bắc quân ra khỏi thành, bày trận ngay trước cổng. Chỉ hơn một nghìn người, nhưng trận thế nghiêm ngặt, khí thế như một mũi thương đâm thẳng lên trời, khiến người ta chỉ nhìn thôi cũng thấy cổ họng khô lại.
Hoa Hùng dẫn hai nghìn thiết kỵ Tây Lương từ bên cạnh ầm ầm phi ra, giáo mâu lạnh lấp lánh, đứng nghiêng thành, tạo thế gọng kìm.
Bên kia.
Vương Khuông nhận tin Lữ Bố tự mình dẫn quân xuất thành, đầu tiên là kinh ngạc, rồi lập tức trở nên hưng phấn.
Kinh ngạc là vì: Địch nhân dám mở cửa mà ra, trong khi chư hầu còn chưa tập hợp đủ.
Hưng phấn là vì: Năm xưa hắn bại quá thê thảm, nay rốt cuộc cũng có cơ hội rửa sạch sỉ nhục.
Năm trước, liên quân chư hầu tấn công liên tiếp, lại bị Từ Vinh đánh tan ở Bộc Dương. Đổng Trác nhân đó vượt Hoàng Hà, đột kích Hà Nội, khiến quân Vương Khuông vỡ trận, danh vọng hắn tan thành mây khói. Lần này hắn kéo quân tới, một nửa là vì đại nghĩa, một nửa là vì thể diện của chính mình.
Nghe tin Lữ Bố đã ra thành, hắn không thèm nghĩ tới chuyện lập trại an ổn, lập tức triệu tướng, chỉnh đốn quân mã, trực tiếp nghênh chiến.
Chẳng mấy chốc, đại quân Hà Nội đã tràn ra, trận hình trải rộng trước thành. Cờ xí phần phật, tiếng trống như sấm. Quân số ước chừng mười nghìn, lớp lớp đứng sau lưng Vương Khuông.
Thấy đối diện chỉ có chừng ba nghìn địch, Vương Khuông cười lạnh, cao giọng quát:
“Lữ Bố! Có dám ra trận một phen, hay vẫn muốn núp sau tường thành?”
Tiếng quát bay ngang chiến trường, truyền đến tai Bắc quân.
Lữ Bố nâng mắt nhìn qua. Trên trận địa Hà Nội, người đông như kiến, trận hình không hỗn loạn, hàng ngũ chỉnh tề — rõ ràng bên kia cũng có người biết điều binh.
Nhưng… chỉ đông người thì chưa đủ để khiến hắn kinh sợ.
Hắn hơi nhếch khóe miệng, giơ tay rút Điêu cung từ sau lưng. Không cần hò hét, không cần nói nhiều, hắn kéo dây cung hết cỡ, cánh tay như đúc từ thép.
Vút!
Mũi tên rời dây, như sao băng xé ngang không trung, lao thẳng về phía Vương Khuông.
Trong nháy mắt, mũi tên đã xuyên rách mũ trụ trên đầu Vương Khuông, ghim phập xuống sau lưng. Gió lướt qua da đầu, Vương Khuông chỉ kịp cúi rụp người xuống, mồ hôi lạnh tuôn như tắm.
“Ha ha ha ha!” Lữ Bố cười dài, tiếng cười như muốn phá vỡ bầu trời xám xịt.
“Hào kiệt Hà Nội… chỉ đến thế thôi sao?!”
Vương Khuông mặt đỏ như gan heo, vừa xấu hổ vừa giận dữ, gân xanh trên trán nổi lên, hét lớn:
“Phương Duyệt! Còn không mau ra trận, chém tên giặc ngạo mạn kia cho ta!”
Phương Duyệt vốn đã chấn động bởi mũi tên vừa rồi, nhưng nay bị chủ soái quát gọi, không thể lùi. Hắn nghiến răng, thúc ngựa dẫn quân ra khỏi hàng, phương thiên họa kích trong tay vung lên, chỉ thẳng Lữ Bố.
Bên này, Lữ Bố thấy đối phương cũng dùng phương thiên họa kích, trong mắt lóe lên một tia hứng thú lạnh lẽo. Hắn thu cung, đổi sang nắm chặt phương thiên họa kích của mình, mũi kích chỉ về phía trước, giục Xích Thố phi thẳng ra, giống như một mũi lao đỏ đâm thẳng vào tim trận địch.
Khoảnh khắc hai người giao nhau.
Tiếng binh khí va chạm chói tai, hoa lửa tóe tung. Phương Duyệt gồng hết sức, liên tục tung ra ba chiêu, nhưng mỗi chiêu đều bị Lữ Bố đánh ép lùi lại. Đến chiêu thứ ba, hổ khẩu tê dại, trường kích suýt rơi khỏi tay.
“Không ổn—”
Ý nghĩ ấy còn chưa kịp dứt, bóng kích của Lữ Bố đã ập đến như sét đánh.
Ầm!
Lưỡi kích chém ngang một đường sạch gọn. Cổ Phương Duyệt như bị rìu bổ, đầu hắn bay vọt khỏi thân, máu tươi phụt ra như suối, bắn tung tóe giữa trời.
Thi thể không đầu còn ngồi trên lưng ngựa, lắc lư mấy bước rồi mới đổ nhào xuống đất.
Chiến trường lặng đi trong một thoáng — rồi kinh hô nổ tung.
Tên tướng đầu tiên của Hà Nội, chỉ qua ba chiêu… đã bị Lữ Bố chém rơi đầu.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận