Dịch: Hoangforever
Tháng Chạp rét buốt, nhiệt độ đột nhiên giảm mạnh.
Mấy ngày tuyết lớn liên tiếp đã biến toàn bộ thành Giang Châu thành một thế giới trắng xóa.
Trường học cho sinh viên nghỉ đông và sinh viên cũng đã về nhà nghỉ từ lâu.
Tiêu Lâu được khoa cử đi tham gia hội nghị trao đổi học thuật.
Hội nghị này kéo dài đến tận ngày 28 tháng Chạp.
Sau khi tham gia xong, hắn nghỉ ngơi một ngày, rồi thu dọn hành lý, bay về quê, cùng ông bà đón Tết.
Hồi nhỏ, do bố mẹ quá bận công việc, Tiêu Lâu từng ở quê với ông bà một thời gian. Lúc đó do còn quá nhỏ, nên chuyện thời thơ ấu hắn không nhớ rõ được lắm.
Nhưng năm qua, Tết Nguyên Đán nào hắn cũng đều về quê một chuyến, bởi vì đoàn tụ ngày Tết là truyền thống của nhà họ Tiêu.
Bố và chú đều sẽ đưa vợ con về quên, ăn bữa cơm tất niên, cùng nhau thức đêm, đón giao thừa.
Tiêu Lâu về đến nhà là chiều 30 Tết, hắn vừa bước vào cửa, em họ, Tiêu Tâm Duyệt đã chạy ra đón, cười híp mắt nói:
"Anh, sao anh về muộn vậy?? Bà nội vừa nãy vừa nhắc tới anh đấy!"
Cô ghé sát lại, thì thầm bên tai Tiêu Lâu, nói:
“Nhắc là, sao anh vẫn chưa kết hôn.”
Tiêu Lâu: “……”
Cứ đến dịp lễ Tết về nhà, hắn chắc chắn là sẽ bị người lớn giục cưới.
Hiện tại Tiêu Lâu đích thực thuộc dạng “thanh niên lớn tuổi chưa lập gia đình”. Năm nay 27tuổi, vẫn còn là cẩu độc thân.
Hắn đi học sớm, 17 tuổi đã thi vào trường y. Sau khi tốt nghiệp thì ở lại trường giảng dạy. Tuổi còn trẻ đã được phong làm Phó giáo sư.
Tiêu Lâu tính tình ôn hòa, dáng người cao lớn, lại rất đẹp trai. Theo lý mà nói với điều kiện như hắn, ở thị trường xem mắt hẳn là rất được chào đón. . . . . .
Tiếc rằng hắn học là Pháp y.
Vừa nghe đến từ "pháp y", người ta tự nhiên sẽ liên tưởng đến xác chết, ai thích ở bên cạnh một người đàn ông ngày ngày giải phẫu tử thi chứ?
Thực ra, Tiêu Lâu không phải là pháp y của hệ thống hình sự, không cần phải đến hiện trường vụ án giết người để giám định nguyên nhân cái chết của nạn nhân.
Sau khi tốt nghiệp, hắn được thầy hướng dẫn giới thiệu ở lại trường y giảng dạy. Bình thường phần lớn thời gian, hắn đều lên lớp dạy cho sinh viên khoa Pháp y, lúc rảnh rỗi thì đến trung tâm giám định pháp y ở Giang Châu để giúp đỡ.
Các vụ án gửi đến trung tâm giám định, thông thường đều là giám định thương tích do tai nạn giao thông, đánh nhau. Thỉnh thoảng cũng có giám định gen, giám định chất độc, hắn đã rất lâu rồi không nhìn thấy xác chết.
……
Sau khi vào phòng khách, Tiêu Lâu lễ phép chào hỏi người lớn, rồi chia quà mang về cho mọi người.
Bà nội quả nhiên cười híp mắt nhìn hắn hỏi:
"Tiểu Lâu, khi nào cháu dẫn cho bà một cô cháu dâu về hả?"
Tiêu Lâu vừa bóp vai cho bà, vừa dịu dàng nói:
"Bà nội, cháu bây giờ công việc bận quá! Chuyện kết hôn cháu muốn đợi sau 30 tuổi rồi tính."
Tiêu Tâm Duyệt ở bên cạnh hùa theo:
"Anh, hồi đó anh mà học y đa khoa thì ngon rồi, đi bệnh viện làm bác sĩ, với cái mặt đẹp trai của anh, chắc chắn sẽ có cả đống con gái xếp hàng theo đuổi anh. Kết quả bây giờ, vừa nghe anh là pháp y, phần lớn con gái đều bị anh dọa chạy mất rồi, ha ha ha."
Tiêu Lâu ngẩng đầu nhìn em gái, cười như không cười nói:
"Đây là một định kiến nghề nghiệp. Pháp y đâu phải là giải phẫu người sống, không biến thái như trong phim kinh dị đâu. Hơn nữa, anh đã lâu rồi không đụng đến xác chết."
Nghe thấy từ "xác chết", Tiêu Tâm Duyệt da đầu tê rần, lập tức quay người bỏ chạy.
Đúng lúc bên phòng ăn chuẩn bị dọn cơm, Tiêu Lâu đỡ bà nội qua ngồi xuống, rồi chuyển chủ đề hỏi Tiêu Tâm Duyệt:
"Em đã nghĩ kỹ năm sau thi vào trường nào chưa?"
Cô em họ nhỏ nhất, Tiểu Tâm Duyệt, năm nay 18 tuổi, học kỳ sau sẽ phải đối mặt với kỳ thi đại học.
Tiêu Lâu vừa hỏi như vậy, chủ đề của những người lớn tuổi liền chuyển sang việc con gái nên chọn ngành gì để sau này dễ tìm việc làm.
Tiêu Tâm Duyệt tích cực tham gia thảo luận, thế là không còn ai nhắc đến chuyện hôn sự của Tiêu Lâu nữa, điều này khiến cho Tiêu Lâu khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi ăn xong bữa cơm tất niên, những người lớn tuổi bắt đầu chơi mạt chược, Tiêu Lâu thì dẫn em trai, em gái sang phòng bên cạnh chơi.
Tiểu Tâm Duyệt lấy ra một bộ bài mới tinh, nói:
“Ba anh em mình chơi Đấu Địa Chủ đi, ai thua thì uống nước ngọt, chịu không?”
Em trai Tiêu Vị xắn tay áo, mặt đầy háo hức, nói:
“Được, được, chơi Đấu Địa Chủ là sở trường của anh mà!”
Tiêu Lâu không hứng thú lắm với việc đánh bài, nhưng mỗi năm Tết đến, về quê, những người lớn tuổi trong nhà thường mở hội mạt chược, hai em đánh bài thì buồn chán, anh cả như cậu chỉ còn cách đành chơi chung cùng họ.
Đấu Địa Chủ là một trong những cách chơi phổ biến nhất của bài tây.
Luật chơi rất đơn giản, người làm "địa chủ" có thể được thêm vài lá bài để tăng cường sức chiến đấu, hai người "nông dân" còn lại cần phải liên kết lại với nhau để đánh bại “địa chủ”, lấy hai đánh một. Hai bên chia thành hai phe, ai đánh hết bài trước thì người đó thắng.
Ván đầu tiên Tiêu Lâu rất may mắn, vừa rút đã có ngay một đôi Vương.
Thấy mình có cả Đại Vương và Tiểu Vương, hắn không do dự nói:
“Gọi Địa Chủ.”
Tiểu Tâm Duyệt và Tiêu Vị đành phải liên thủ đánh hắn.
Kết quả là ván này bài này của Tiêu Lâu tốt đến mức hơi quá đà — ngoài sảnh lớn từ 9, 10, J, Q, K ra, còn có mấy đôi, tứ quý 5, và cả một đôi Vương nữa, hoàn toàn không cho đối thủ một con đường sống.
Hai đứa em chỉ biết trợn mắt nhìn anh trai một hơi đánh hết sạch bài.
Tiêu Lâu mỉm cười nhẹ nhàng nói:
“Anh thắng rồi, hai đứa uống coca đi.”
Tiểu Tâm Duyệt và Tiêu Vị đành nhăn mặt uống coca.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận