Suốt ngày hôm nay, trời thu đẹp và sáng ngời trong ánh sáng dìu dịu của mặt trời. Nhưng gần đến chiều, khi hoàng hôn trở về và đường phố nhà nhà sắp sửa lên đèn, nhiều giọt mưa nhè nhẹ từ đâu đến bắt đầu rơi xuống dịu dàng vuốt ve các mái nhà và đường phố khắp nơi. Dần dần, mưa trở nên to và rơi ào ào, đường phố ngập nước vắng tanh chỉ còn vài bộ hành hấp tấp đi, hai tay cầm dù như muốn bay theo những luồng gió dữ tợn lạnh lẽo đang nổi dậy trong trời mưa.
Mai Nhè phát biểu ý kiến :
- Trời rất thuận lợi cho chúng ta ! Không ai có thể thấy được chúng ta trong lúc nàv !
Tay trong tay, anh em Tuấn Khờ, và Hương Tẹt đang dắt nhau đi trên một con đường nhỏ đầy những sình đất lầy lội, trơn trợt đưa đến bờ sông, con sông to chảy ngang tỉnh. Chúng không mang dù. Các hiệp sĩ và chiến sĩ hồi xưa đâu có mang dù ! Nhưng cả ba đều mang áo mưa và các gương mặt trẻ trung như chìm đắm trong những giọt mưa mạnh đang rơi tới tấp vào...
- Không biết Minh Lùn và Phát Lém có ở đó chưa ? Hương Tẹt nói.
- Chắc có chứ ! Thế nào tụi nó cũng tìm được lý do đi như chúng mình vậy !
Sau vài câu đối thoại ngắn ngủi, mọi người đều trở về im lặng.
Càng đến gần bờ sông, càng thấy lạnh run bởi những giọt mưa, những luồng gió thấm vào từng thớ thịt. Cuối cùng ba đứa đến tới bờ sông, nước sông đang chảy ào ào dưới trời mưa đang nặng hột. Tuấn Khờ xem đồng hồ : đúng 7 giờ rưỡi.
- Đường ven bờ sông, số 87 - Tuần Khờ nói…
- Đây rồi ! Mai Nhè la lên.
- Mày lộn rồi, đây là số 92…
Thình lình, Mai Nhè nắm chặt hai tay Tuấn Khờ và Hương Tẹt :
- Các anh xem kìa ! Đó đó... một ông cảnh sát !
Cả bọn đều thấy bác cảnh sát với cái mũ đặc biệt đang đi về phía Biệt Thự Vui Vẻ. Chúng hoảng hồn ngó nhau, không dám động đậy. Tuấn Khờ nói :
- Như thế làm thế nào chúng ta vào được ?
Hương Tẹt nói, đôi mắt mở to kinh sợ :
- Có lẽ... có lẽ U Đỏ đã hành động như chúng ta bàn nhau. Nó đã báo cho cảnh sát biết tối nay lúc 8 giờ bọn chúng ta sẽ vào Biệt Thự Vui Vẻ. Và bây giờ, ông cảnh sát đó đang đợi bắt chúng ta đấy !
Tới giờ này, cả bọn đều tin chắc biết tại sao U Đỏ bắt bọn chúng vào Biệt Thự Vui Vẻ. Đây là một ngôi biệt thự bỏ hoang từ lâu, có lẽ chủ nó đang bị kẹt về vấn đề gì không biết, hơn năm năm nay không bao giờ có người ở. Dân chung quanh vùng đã quen sự vắng vẻ của ngôi biệt thự này. Nhưng bỗng một hôm, vào đêm tối trời, họ bỗng thấy ánh đèn sáng trong biệt thự, rồi tiếng ca hát, tiếng đờn Tây Ban Cầm trỗi lên rất là ồn ào vui vẻ. Lúc đầu họ không để ý, nhưng sau đó vì đêm nào cũng vậy, vẫn tiếng đàn, tiếng hát, còn thêm tiếng la hét nữa, họ mới sinh nghi có gì mờ ám nên đi báo cảnh sát. Sau mấy ngày theo dõi, cảnh sát ập vào biệt thự bắt được cả bọn. Thì ra đó là một bọn du đãng cao bồi trai gái đang cùng nhau hút thuốc, nhậu rượu, ca hát trong ngôi biệt thự đó. Ban ngày chúng chia nhau đi khắp nơi ăn cắp thuốc và rượu, tối đem về đó nhậu vui chơi.
Vì sự vui vẻ của bọn du đãng ấy, dân chúng quanh vùng đặt tên ngôi biệt thự đó là "Biệt Thự Vui Vẻ".
Và U Đỏ đã bắt bọn Tuấn Khờ vào biệt thự có tiếng không tốt này !
Thật ra, từ lâu bọn Tuấn Khờ cũng đã có dự tính lén vào thám sát ngôi biệt thự này, ngôi biệt thự chứa đầy rẫy bí mật tiêu biểu nơi âm u nhất tỉnh. Nhưng kể từ khi bắt bọn du đãng nhà cầm quyền đã khóa cổng và khóa cửa rất kỹ lưỡng với những ống khóa thật to. Tuấn Khờ và Hương Tẹt đã quan sát cả trăm lần để tìm ngõ ngách nào vào được nhưng chúng vẫn tìm không ra. Bây giờ phải làm sao ? Trong tình trạng đó bọn Tuấn Khờ phải vào Biệt Thự Vui Vẻ theo lệnh của U Đỏ. U Đỏ đã vào được thì bọn chúng cũng phải được !
- Đây đúng là số 87 - Tuấn Khờ nói.
Tuấn Khờ vừa nói xong, hai bóng đen từ trong một ngõ hẻm chạy ra :
- Mật khẩu ? - Tuấn Khờ la lên với giọng run run.
Câu trả lời nổi lên tức khắc :
- Đã mang tiếng ở trong trời đất.
Phải có danh gì với núi sông.
Trưa nay, bọn chúng đã chọn hai câu thơ của Nguyễn công Trứ để làm mật khẩu nhận nhau. Hai bóng đen ấy chính là Minh Lùn và Hương Tẹt.
Phát Lém nói :
- Chúng ta hãy đi chầm chậm ! Tụi bây có thấy ông cảnh sát không ?
- Hương Tẹt nghi U Đỏ đã báo cảnh sát đến bắt bọn chúng mình - Mai Nhè vừa nói xong cả bọn nhìn nhau lo ngại. Ông cảnh sát đang đi chậm rãi trong tầm mắt của cả bọn.
Minh Lùn cãi :
- Tao chưa tin. Tụi bây hãy bình tĩnh chờ tao. Tao đến ông cảnh sát đó để tìm hiểu xem ông ta có phải đang chờ bắt bọn mình không, rồi tao sẽ nói cho tụi bây biết những điều tao nhận xét được.
Vừa nghe Minh Lùn nói, Hương Tẹt la lên :
- Mày phải ở đây ! Mày sẽ phản bội tụi tao khi gặp ông cảnh sát đó.
Nhưng Minh Lùn đã chạy biến mất dưới trời mưa và trong bóng đêm. Cả bọn còn lại đứng nép mình vào một cột đèn. Ánh sáng yếu ớt của đèn đường lung linh lay động trong trời mưa không đủ làm mọi người nhìn thấy xa. Minh Lùn đã mất hút... Ông cảnh sát cũng vậy. Họ đi đâu ?
Khi chạy gần đến ông cảnh sát, Minh Lùn dừng lại rồi làm bộ đi chầm chậm. Nó đã có dự định đối phó : Nếu ông cảnh sát hỏi nó đi đâu giờ này, nó sẽ nói là đi mua thuốc cảm cho bà nội nó vì bà nội nó bị bệnh.
Khi đã tới sát ông cảnh sát nó bèn đứng nghiêm trước ông ấy và chào :
- Cháu xin chào bác cảnh sát ! Gặp bác giữa đêm tối này, cháu mừng quá khỏi sợ bị cao bồi đánh !
Ông cảnh sát ngó Minh Lùn, nói hết sức dịu dàng :
- Có gì vậy cháu ? Tại sao cháu lại đi giữa đêm và trời mưa như thế này ?
- Cháu đi mua thuốc cho bà nội cháu. Đi qua Biệt Thự Vui Vẻ này cháu sợ quá. Chắc bác biết ai đã ở trong biệt thự đó ? Nếu không có gì phiền, bác có thể dẫn cháu đến gần Chùa được không bác ? Cháu sợ lắm !
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận