- Các cháu đã hành động đúng. Chú vừa báo cho cảnh sát biết có tên Toe dính vào vụ này. Nếu các cháu vào đó lỡ tên ấy bắt gặp thì hỏng cả… Nào ! Chúng ta đi. Hy vọng chúng ta sẽ tìm được chút ánh sáng trong vụ này...
Chú Ba Ho và bọn Tuấn Khờ tiến bước về phía Biệt Thự Vui Vẻ. Thình lình một chiếc xe hơi chạy vun vút qua mặt các chú cháu rồi ngừng ở cách Biệt Thự Vui Vẻ vài chục thước. Một người trên xe bước xuống.
- Các cháu trốn nhanh, coi chừng tên đó thấy.
Chú Ba Ho nói nhanh. Nhưng khi chú quay lại sau thì cả năm đứa cháu đã biến mất từ lúc nào.
Chú Ba Ho cười thầm :
- Tụi nó còn nhanh hơn mình nữa.
Chú Ba Ho làm bộ đi chầm chậm có vẻ như người đang dạo mát. Người lạ vừa xuống xe ngó dáo dác rồi đi thẳng.
Chú Ba Ho đi nhanh vượt qua mặt người đó. Chú cố gắng hết sức bình tĩnh để người lạ khỏi nghi ngờ đang bị chú theo dõi.
Người lạ đi hết sức vội vã.
Trời đang dần tối... Chú Ba Ho băng qua đường rồi quay trở lại.
Người lạ vẫn bình tĩnh không có vẻ nghi ngờ gì hết. Năm cặp mắt vẫn mở tròn xoe nhìn theo người lạ. Vừa thấy chú Ba Ho, Minh Lùn la lên :
- Chú Ba ! Người ấy quay trở lại kìa ! Ô kìa ! Người ấy đã vào cổng trại mộc cạnh Biệt Thự Vui Vẻ.
Chú Ba Ho đã hiểu tất cả : người lạ ấy, đúng là tên Toe. Nhất định tên ấy khi vừa đến nhà thì thấy cảnh sát đang khám nhà, hắn ta bèn quay ngay trở lại đây.
Minh Lùn nói thêm :
- Chắc nó vào trốn trong Biệt Thự Vui Vẻ.
Nhưng chú Ba Ho đã biết rõ. Chú nghiêm giọng nói nhanh :
- Minh chạy nhanh đến ty cảnh sát xin ông Cò Tâm phái cảnh sát đến Biệt Thự Vui Vẻ gấp… Mau lên ! Mau lên !
Không chờ chú Ba Ho nói tới hai lần, Minh Lùn phóng tới nhanh như thỏ.
Chú Ba Ho cũng chạy theo nhanh như tên bắn tới trước Biệt Thự Vui Vẻ. Bốn đứa kia đâu ? Chú Ba Ho vừa quay lại. Mai Nhè theo sát ở lưng chú… Ba người kia cũng chạy vừa tới.
- Các cháu có can đảm không ?
Tuấn Khờ trả lời có vẻ giận :
- Chú không tin tụi cháu à ? Chú thử tụi cháu xem...
- Tốt ! Chú cháu mình vào Biệt Thự Vui Vẻ đi. Tên ấy nhất định đang ở trong đó. Còn Mai ở đây chờ cảnh sát. Cháu nhớ nói chú và Tuấn, Hương, Phát đã vào Biệt Thự Vui Vẻ rồi.
Người con gái ở lại một mình. Nó lo âu ngó dáo dác chung quanh. Thời gian trôi nhanh, các biến cố xảy đến dồn dập làm Mai Nhè quýnh lên.
Nó chả biết xét đoán ra sao cả. Kìa ! Minh Lùn đang về tới, theo sau một lô cảnh sát võ trang đàng hoàng.
- Chuyện gì thế ?
Các câu hỏi dồn dập làm Mai Nhè không kịp trả lời. Nó nói lắp bắp :
- Có một người khả nghi đang ở trong Biệt Thụ Vui Vẻ.
Ông Cò Tâm hỏi :
- Ai đó ?
- Có lẽ tên Toe.
- Ai bảo các cháu báo cảnh sát ?
- Chú Ba !
Mai Nhè lấy lại bình tĩnh, nó nói thêm :
- Chú Ba và các người U Đỏ đã vào Biệt Thự Vui Vẻ bởi lỗ tường trong trại mộc cạnh bên.
Ông Cò Tâm ra lệnh cho nhân viên :
- Chúng ta vào đi ! Anh Tư mở khóa đi.
Chiếc chìa khóa khá to quay mấy vòng trong ổ khóa nhưng cửa vẫn không mở được.
Thấy vậy, Minh Lùn nói :
- Các thầy có thể vào bằng lỗ tường...
Nhưng cánh cửa mở ra bất ngờ... để lộ một khoảng tối om. Một luồng ánh sáng chiếu ngay vào.
Ông Cò Tâm la to :
- Giơ tay lên !
Trên tay ông Cò khẩu súng sáu chĩa thẳng vào một bóng đen. Nhưng ông Cò hạ ngay súng xuống, vì bóng đen đó chính là chú Ba Ho. Vừa thấy ông cò Tâm, chú Ba Ho giơ một ngón tay trỏ lên miệng nói nhỏ :
- Ông nói nho nhỏ... Các em đang canh ở cầu thang.
- Tại sao ông nói nhỏ quá vậy ? Có gì lạ không ?
Chú Ba Ho nói :
- Thưa ông Cò ! Chúng ta đến hơi trễ. Tên Toe đang ở tầng lầu trên... Nhất định Phương đang bị giam trên đó. Chắc ông nhớ bức thư ba tên kia gởi cho nó. Ba tên kia đã dặn nó đem xe đến đây đem Phương đi xa...
- Ông có chắc chắn không...
- Chắc chứ ! Vì thế tôi mới xin ông nói nhỏ. Chờ nó xuống mình bắt... Kẻo nó hay thì nguy hiểm cho sinh mạng của Phương.
Ông cò Tâm ra dấu cho tất cả cảnh sát vào trong Biệt Thự Vui Vẻ. Ngoài đường chỉ còn Mai Nhè và Minh Lùn.
Mọi người cầm súng chờ đợi... Có tiếng động nhẹ ở cầu thang. Tuấn Khờ, Phát Lém, Hương Tẹt từ trong chạy ra nhẹ như mèo. Chúng nói nhỏ với chú Ba Ho :
- Nó đang xuống chú Ba ơi !
Chú Ba Ho nói nhỏ :
- Các cháu bình tĩnh... Có cảnh sát rồi...
Thình lình, một người cảnh sát sặc lên một tiếng. Tiếng động ở cầu thang im hẳn. Im lặng trở về hoàn toàn trong Biệt Thự Vui Vẻ. Ông cò Tâm ngó chú Ba Ho. Chú Ba Ho nắm tay Tuấn Khờ. Hương Tẹt, Phát Lém nắm tay chú. Bọn Tuấn Khờ run thực sự vì lần đầu tiên chúng chạm trán một tên cướp đích thực. Ngoài kia Minh Lùn và Mai Nhè ngó vào biết sắp có chuyện xảy ra, chúng chạy nhanh núp vào một gốc cây gần đó.
- Tôi biết các người đã bao vây tôi... Nhưng nếu các người có hành động gì trái ý tôi sẽ giết đứa bé này ngay... Tôi sẽ giết ngay !
Tiếng nói ghê rợn bỗng nhiên vang lên giữa bóng tối âm u. Một luồng ánh sáng chiếu nhanh về phía vừa phát xuất ra tiếng nói. Mọi người sững sờ. Tên cướp một tay đang nắm chặt Phương đẩy Phương ra phía trước, một tay cầm một con dao nhọn hoắt, lóng lánh trong luồng ánh sáng, dí vào cổ Phương. Phương như người mất hồn ngó mọi người. Mắt nó bỗng có vẻ sáng lên khi chạm vào các cặp mắt của bọn Tuấn Khờ. Trông Phương đáng thương làm sao. Bọn Tuấn Khờ ngó kỹ... Miệng Phương bị nhét vào một miếng giẻ chặt cứng. Tên cướp ngó mọi người mắt nó long lên sòng sọc :
- Tôi lập lại... Nếu bất cứ người nào tiến tới, tôi sẽ đâm chết đứa bé này ngay !
Mọi người nghiến răng... cảm thấy bất lực trước cảnh quá phũ phàng. Bắn ! Bắn sao được, tên cướp đã dùng Phương làm bia đỡ đạn. Tiến tới, thì không kịp, tên cướp sẽ có đủ thì giờ đâm lưỡi dao nhọn vào cổ Phương.
Tên cướp nói thêm :
- Mọi người lùi lại...
Tên cướp đẩy Phương tới... Mọi người lùi dần, lùi dần ra tới đường cái.
Mai Nhè hốt hoảng :
- Kìa ! Anh Minh Lùn !
Minh Lùn cũng đã thấy... Ông Cò Tâm, chú Ba Ho, mấy người cảnh sát, bọn Tuấn Khờ đều thất thủ trước một tên cướp đầy mưu mẹo. Mai Nhè ôm mặt. Phương đáng thương quá ! Nó có tội tình gì mà bị như vậy ? Kìa ! Cặp mắt nó đang ngó đăm đăm Mai Nhè. Làm sao bây giờ ?
Tên cướp đẩy Phương tiến về phía xe hơi. Nó rất thận trọng, lão luyện. Nó luôn luôn bắt mọi người lùi về phía trước mặt nó. Tuy nhiên, nó không biết còn Mai Nhè và Minh Lùn núp ở một gốc cây. Kìa nó vừa vượt qua gốc cây đó, dường như bị một cái gì thúc đẩy dữ dội Mai Nhè phóng ra ôm chặt tay có dao của tên cướp. Tên cướp giựt mình bỏ Phương ra, lấy tay còn lại táng Mai Nhè một cái nháng lửa. Mai Nhè thấy đom đóm nhảy múa trước mắt, và ánh gương mặt tái xanh của Phương rồi nó thiếp đi không thấy và không nghe gì hết.
Khi Mai Nhè tỉnh dậy, nó vô cùng ngạc nhiên thấy đang nằm trên một cái giường trong một phòng nhỏ thật đẹp. Mai Nhè ngồi dậy. Chung quanh nó, ông Cò Tâm, lính cảnh sát đầy nghẹt... Trên một giường cạnh bên Phương đang nằm ngủ.
- Sao ? Cháu thấy trong mình thế nào ?
Ông Cò Tâm hỏi. Mai Nhè ngơ ngác ngó chung quanh không trả lời.
Ông Cò Tâm nói tiếp :
- Cháu Mai giỏi quá ! Nếu không nhờ cháu thì làm sao giải thoát Phương khỏi tay tên cướp được.
Bấy giờ Mai Nhè mới nói :
- Thưa ông Cò ! Có phải chú Ba Ho là U Đỏ không hả ông ?
Ông Cò lắc đầu :
- Bác chả biết gì về chuyện U Đỏ cả.
Ông Cò Tâm chưa biết gì về chuyện U Đỏ, như thế càng hay !
Mai Nhè hỏi :
- Còn các bạn đâu ? Anh cháu, anh Minh, anh Phát và anh Hương ?
- Các anh ấy chạy đến nhà ông Na ba của Phương cho hay đã giải thoát được Phương, chắc cũng sắp về tới rồi.
Thình lình... Mai Nhè đứng dậy... Ông Na đi như chạy... Chú Ba Ho, và bọn Tuấn Khờ theo sau. Tất cả đều có vẻ quan trọng. Thỉnh thoảng, bọn Tuấn Khờ trao nhau những câu nói nhỏ :
- Ai là U Đỏ ?
- Thưa ông Chánh án ! Nếu không nhờ những em này, thì bé Phương không được giải thoát đâu ! Thưa ông ! Ông có biết ai là U Đỏ không ?
Ông Na ngạc nhiên. Nhưng chú Ba Ho kề tai ông nói thầm một hồi, ông Na bỗng đổi sắc nói có vẻ giận :
- Anh nói gì kỳ vậy ? Đây không phải là chuyện giỡn.
Chú Ba Ho điềm tĩnh nói :
- Thưa ông ! Như tôi đã nói, nếu U Đỏ không đến ty bưu điện thì ai biết nổi việc gì sẽ xảy ra ? U Đỏ đã cho các em theo dõi ba tên cướp ngay từ lúc chúng ra khỏi khám, U Đỏ đã nghi ba tên này sẽ có hành động không tốt. Nếu U Đỏ đến hộp thư lưu trữ lấy kịp thư của các em gởi thì Phương đâu có bị bắt cóc. Chính U Đỏ vì đã có linh cảm ba tên cướp đó sẽ trở về Biệt Thự Vui Vẻ nên cách đây hơn hai tháng đã cho các em thám sát Biệt Thự Vui Vẻ rồi. Chính nhờ thế hôm nay mới cứu được Phương, đó là điều hết sức may mắn cho chúng ta.
- Phải ! Nhờ Mai...
Ông Na la lên...
- Em cháu đó !
Tuấn Khờ nói hãnh diện.
- Em cháu giỏi lắm. Này ! Anh Ba ! Anh có biết tên cướp thứ tư đó tính bắt cháu Phương đem đi đâu không ?
- Nếu mình không giải thoát cháu kịp, cháu sẽ bị đem giam vào chỗ bí mật. Và ông sẽ nhận được một bức thư tống tiền. Nếu ông báo cảnh sát, thì cháu sẽ bị giết.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận