Ngày 2 tháng 2 đã đến... Lễ kỷ niệm được cử hành hết sức long trọng. Tất cả học sinh đều mặc quần áo đẹp nhất đến trường dự lễ. Lễ thật vui. Khi cuộc lễ vừa dứt, học sinh chạy tán loạn về nhà. Bọn Tuấn Khờ cũng trong đám đó. Nhưng chúng không về nhà vội. Chúng kéo nhau về phía chợ. Chúng tính sáng nay ra đó ăn phở gà... Cả bọn chạy lúp xúp... Thình lình Mai Nhè la lên :
- Ủa ! Sao có một cái kim gút gài vào áo tôi nè !
Nghe Mai Nhè la, tất cả dừng lại.
- Ủa ! Cái kim này gài khăn mu-soa của tôi... Ủa ! Khăn mu-soa này không phải của tôi... Ối chà ! Khăn dơ quá ! Chắc anh nào xài dơ rồi phá tôi chớ gì ?
Mai Nhè vừa nói vừa cầm cái khăn mu-soa bị gấp làm tư đưa lên trước mặt mọi người.
Thấy Minh Lùn nói :
- Liệng nó đi ! Khăn dơ quá, không phải của tụi tao đâu. Tụi tao đâu có chơi kỳ cục vậy ?
Mai Nhè liệng chiếc khăn mu-soa xuống đất. Một tờ giấy ở trong đó bay ra... Liền lúc đó, một luồng gió từ đâu đến cuốn tờ giấy bay theo... Cả năm người đều nhào tới chụp. Tất cả đều chung một ý nghĩ : tờ giấy của U Đỏ.
Chụp được tờ giấy, cả bọn xúm nhau đọc :
"U Đỏ đã vô tình quên ngày 2-2-69 là ngày chủ nhật. Nhưng chả sao, vì các bồ đã chứng tỏ các bồ xứng đáng. Hôm nay, tôi giao các bồ một công tác hết sức nặng nề. Đúng 12g trưa nay bọn cướp sẽ ra khỏi khám. Các bồ hãy theo dõi ba tên đó xem chúng ở đâu rồi viết thư báo tin cho U Đỏ biết. Địa chỉ U Đỏ : Hộp thư lưu trữ. Các bồ nhớ là một trong ba tên cướp đó bị mất hai ngón tay trái. Các bồ hãy gắng hoàn thành nhiệm vụ.
U Đỏ"
Mọi người lo sợ ngó nhau. Hương Tẹt nói với giọng long trọng chưa từng thấy :
- Công tác này nguy hiểm lắm ! Quan trọng lắm !
Tuấn Khờ thắc mắc :
- Nhưng tại sao lần này U Đỏ lại để lệnh trong một người con gái ?
Nghe anh hỏi Mai Nhè cười trả lời :
- Tại U Đỏ thấy tôi khôn hơn các anh. Rõ ràng quá mà...
Tuấn Khờ chận lời Mai Nhè :
- Mày đừng làm tàng ! Mày mà làm được gì. Chỉ có tụi tao, những người con trai mới thi hành nổi lệnh của U Đỏ. Nam nhi chi chí mà !
Tới đây, Minh Lùn xen vào :
- Tại sao anh em tụi bây cứ cãi nhau lãng nhách vậy ? Bây giờ đã gần 11 giờ, còn hơn một giờ nữa bọn mình phải đến khám. Tụi bây biết chỗ đó chứ ? Tụi mình về nhà xin phép và hẹn gặp nhau ở ngã tư Ông Ốm... lúc 11g 30.
Mọi người tán thành lời nói của Minh Lùn và chia tay ngay, bỏ ý định ra chợ ăn phở gà.
Đến 11g30, năm đứa đều đúng hẹn tập trung ở ngã tư Ông Ốm. Nơi đây là nơi khá sầm uất, xe cộ chạy ồn ào, người đi vội vã. Chúng cùng tiến về phía khám.
Càng tới gần khám, chúng càng thấy bộ mặt của U Đỏ biến đổi : U Đỏ càng bí mật hơn, càng kỳ dị hơn. U Đỏ là ai mà lại giao cho bọn chúng những công tác càng ngày càng khó khăn và càng nguy hiểm như thế này ? Đang đi, Tuấn Khờ hỏi :
- Trưa nay chắc tụi mình phải nhịn đói...
Hương Tẹt tiếp :
- Ờ ! Lâu lâu nhịn đói một bữa cũng chả sao !
Minh Lùn vốn háu đói nói yếu xìu :
- Biết vậy lúc nãy mình đi ăn phở thì khỏe quá !
Phát Lém móc Minh Lùn :
- Ăn sao mà ăn ! Phải về nhà xin phép chứ ! Ê, tụi bây, coi chừng thằng Minh Lùn xỉu vì đói đó nghe !
Mai Nhè bao giờ cũng là người ra quyết định cuối cùng. Nó nói dứt khoát :
- Chúng ta thay phiên nhau về nhà ăn cơm. Chúng ta có tới năm người. Chắc chắn không tên cướp nào qua khỏi mắt của chúng ta được.
Càng tới gần khám, phong cảnh càng trở nên đìu hiu. Từ trước đến nay, bọn Tuấn Khờ chưa khi nào đến đây chơi. Người ta đồn tối ở vùng này rất ghê, nếu thú dữ không về thì cũng ma quỷ hiện lên nhát, hớp hồn các người qua lại. Nơi đây toàn là những đường đất, trời nắng thì cát bay mù mịt, trời mưa thì lầy lội nhầy nhụa. Nhưng khi chúng quẹo vào con đường đất nhỏ dẫn đến khám thì cảnh tượng đột nhiên sầm uất hơn. Hai bên nhà cửa san sát, thỉnh thoảng chen vào vài quán ăn nhỏ.
Ngó một tấm bảng nhỏ cắm bên đường, Hương Tẹt nói :
- Khám ở cách đây ba trăm thước.
Mọi người cùng ngó lại tấm bảng đó. Minh Lùn xác nhận :
- Đúng rồi !
- Mấy giờ rồi, Mai ?
Nghe Phát Lém hỏi, Mai Nhè giơ tay lên xem... Trong cả bọn năm đứa, chỉ một mình Mai Nhè có đồng hồ.
- 9g 15. Ủa ! Đồng hồ tôi không chạy…
Cả bọn cười. Phát Lém nói chọc :
- Đồng hồ đòi tiền rồi đó.
Nghe Phát Lém nói, cả bọn lại cười. Những nụ cười nở bất ngờ làm thần kinh chúng bớt căng thẳng vì tất cả – dù không ai bảo ai – đều đang lo âu cuộc theo dõi bọn cướp sắp tới. Tuy vậy, khi thấy khám với bức tường đen cao sừng sững trước mặt, cả bọn lại run lên. May quá, trên nóc khám có để một cái đồng hồ to. Đồng hồ đang chỉ 12g kém 5. Không phải chờ đợi lâu. Cả bọn hồi hộp... Phát Lém, Minh Lùn, Hương Tẹt nắm chặt tay nhau. Tuấn Khờ đứng thẳng người, trán nhăn lại. Mai Nhè, mặt xanh lè xanh lét.
Khi đồng hồ gõ 12 tiếng, không ai bảo ai, năm đứa đều chạy nép mình vào cổng một ngôi nhà bên đường. Nhiều đứa trẻ ở xóm đó chạy ra... Tất cả đều hướng về cổng khám. Một đoàn tù nhân sắp hàng đi ra. Họ như có vẻ không để ý các cặp mắt tò mò đang nhìn họ. Khi đoàn tù ra hết, bọn Tuấn Khờ vẫn chưa thấy ba tên cướp trong lệnh của U Đỏ. Mười phút sau... mười phút dài dằng dặc... ba người đàn ông độ hai mươi đến ba mươi tuổi, ăn mặc xuềnh xoàng tay mỗi người ôm một gói giấy xuất hiện ở cửa khám. Đúng rồi ! Đúng bọn cướp rồi ! Khi ba tên cướp vừa ra khỏi khám, cửa khám liền từ từ đóng lại.
Mai Nhè nói run run :
- Bọn chúng đó ! Các anh hãy dòm kỹ xem có ai mất hai ngón tay không ?
Ba tên tù vừa được thả đi qua mặt bọn Tuấn Khờ chả nghi ngờ gì hết, dù chúng đang bị các tay do thám của U Đỏ theo dõi ở sau lưng. Bọn Tuấn Khờ theo đúng chiến thuật của các nhà do thám : Năm đứa làm bộ không quen nhau, Hương Tẹt và Tuấn Khờ đi sau các bạn và ở bên kia đường.
Nhưng bọn Tuấn Khờ đã thận trọng vô ích vì ba tên cướp có vẻ rất bình tĩnh không bao giờ ngó lại phía sau. Đến trung tâm tỉnh, nhờ đường phố đông người, bọn Tuấn Khờ có thể đi chung và đi sát ba tên cướp mà không sợ chúng nghi ngờ.
Tuấn Khờ nói nho nhỏ vừa đủ cho cả bọn nghe :
- Không chừng đây là ba tên cướp muốn giết ba thằng Phương Gù. Mai Nhè ! Mày rán nghe xem bọn đó nói gì, lỗ tai mày thính lắm.
Nhưng đường lúc này lại hơi đông người, và xe chạy hơi nhiều. Mai Nhè dù cố gắng hết sức vẫn chả nghe được ba tên cướp nói gì với nhau cả.
Đến một ngã tư, ba tên cướp quẹo sang phải. Đi được một khoảng đường, chúng vào một quán rượu. Thấy vậy Mai Nhè nói nhanh :
- Chà ! Bọn chúng đã vào rọ rồi ! Thế nào chúng cũng ở đây lâu. Ba đứa trong bọn mình có thể chạy về nhà ăn cơm được rồi, còn hai đứa ở lại canh chừng. Ai đói nhất thì về !
Nhưng lúc này, kể cả Minh Lùn, chả có ai muốn về cả. Lỡ trong lúc chúng vắng mặt, bọn cướp ăn uống xong đi ra thì uổng quá. Cả năm đứa đều muốn làm nhà thám tử theo dõi bọn cướp.
Thấy không ai nói gì, Mai Nhè lại lên tiếng :
- Chả ai muốn về thì tôi đề nghị vì dù sao đi nữa mình phải ăn cho no chứ đói chịu sao nổi.
Hương Tẹt hỏi :
- Mày đề nghị như thế nào ?
- Anh Tuấn và tôi về nhà ăn cơm trước. Anh Phát cũng về luôn vì nhà anh Phát cũng ở gần nhà tôi. Anh Hương và anh Minh ở lại canh. Chừng nào ăn xong, chúng tôi trở lại đây thay thế các anh về. Các anh bằng lòng không ?
Thấy không ai phản ứng, như thế nghĩa là bằng lòng, Minh Lùn lầm bầm :
- Con Mai Nhè khôn ghê ! Khi tới phiên tao và Hương Tẹt về, lúc đó bọn cướp ăn xong đi ra, tụi bây có thể theo dõi chúng được.
Mai Nhè cười :
- Phải khôn chớ bộ ! Không khôn các anh ăn hiếp sao ! Anh Tuấn ! Mình về kẻo mất thì giờ.
Mai Nhè, Tuấn Khờ, Phát Lém chạy nhanh. Nhìn ba người đang chạy, Hương Tẹt nói với Minh Lùn :
- Con Mai Nhè lúc nào cũng vậy ! Bọn mình chịu thua nó luôn. Con gái gì mà khôn quá.
Minh Lùn cười :
- Thôi, kệ nó ! Bây giờ mình làm gì ?
Nghĩ một lát Hương Tẹt nói :
- Mày có đem tiền theo không ?
- Có, tao có 100 đồng.
- Ba tao chỉ cho tao có 50 đồng, ổng kẹo ghê !
- Tao có khác gì mày ; tao phải mua tập, mua viết với số tiền đó...
Mỗi đứa móc túi lấy tiền ra. Chúng đã hiểu nhau. Chúng sẽ vào quán rượu mua kẹo.
Lúc hai đứa vừa đẩy cửa quán rượu vào, Minh Lùn nói nhỏ với Hương Tẹt :
- Mình làm bộ đừng để ý đến chúng. Nhớ đừng ngó chúng để chúng nghi ngờ nghe...
Khi vừa đến quầy hàng, Minh Lùn khẽ nhéo Hương Tẹt một cái. Cạnh chúng, một trong ba tên cướp đang tựa lên quầy tay cầm một ly la-ve. Hai đứa thấy rõ ràng bàn tay trái của tên này mất hai ngón đúng như lời của U Đỏ. Tên cướp có vẻ chả để ý gì đến Hương Tẹt và Minh Lùn cả. Ngó Hương Tẹt và Minh Lùn, người bán hàng hỏi :
- Hai cậu muốn gì ?
Hương Tẹt đáp :
- Bán cho tôi mấy cái kẹo.
Minh Lùn thêm vào :
- Tôi cũng vậy !
- Chờ tôi một chút.
Người bán hàng lục lọi ngăn kéo một hồi rồi ngó tên cướp có bàn tay mất hai ngón:
- Thưa ông ! Hết tem rồi.
Hương Tẹt và Minh Lùn nghe tên cướp trả lời :
- Không còn cũng được. Chút nữa tôi sẽ ra bưu điện mua.
Thấy vậy Minh Lùn nói với tên cướp :
- Tôi biết chỗ mua tem, nếu ông muốn, tôi đi mua dùm ngay bây giờ.
Tên cướp ngó Minh Lùn với cặp mắt dễ sợ :
- Tao nói mày đừng giận nghe. Hồi tao ở tuổi mày, tao cũng làm vậy đó. Tao đâu có ngu để mày giựt tiền công khai.
Tuy tức câu nói độc ác của tên cướp, Minh Lùn vẫn cố gắng tươi cười, nói hết sức dễ thương :
- Tôi sẽ lấy tiền của tôi đi mua tem dùm ông, lúc về ông trả lại cũng được. Nhưng ông sẽ cho tôi gì khi tôi mua được tem cho ông bây giờ ?
- Tao cần một con tem ba đồng. Nếu mày mua được ngay bây giờ, tao sẽ trả tiền kẹo cho mày.
- Ông chờ tôi một lát !
Vừa nói xong, Mình Lùn nắm tay Hương Tẹt chạy nhanh ra cửa. Thình lình, Minh Lùn ngừng lại và nói với Hương Tẹt.
- Mày về quán rượu canh chừng bọn đó... tao đi một mình cũng được.
Hương Tẹt ngạc nhiên :
- Bộ mày sợ bọn đó bỏ đi sao ? Bộ tên đó không chờ lấy tem...
- Mày không biết gì hết... Biết đâu lúc vắng mình nó tìm được tem thì sao ? Biết đâu nó làm bộ bằng lòng đề nghị của mình để có cớ trốn thoát mình ? Tụi mình đừng chủ quan quá, không chừng bọn đó biết bọn mình đang theo dõi chúng rồi. Nhưng mà tao không chạy ra bưu điện đâu, vì bây giờ bưu điện chưa mở cửa. Tao lại nhà Phát Lém. Ba nó luôn luôn có trữ tem.
Thế là Hương Tẹt ở lại một mình.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận