Mục Kế Đông vừa quay đầu lại, thấy một người đàn ông tuấn tú mặc áo sơ mi trắng quần đen đứng bên cạnh chiếc xe ô tô nhỏ, trong tay đang ôm con gái cưng của anh.
Đôi mắt Mục Kế Đông ửng đỏ, con người luôn cứng rắn lúc này không kìm được mà rơi nước mắt: “Con gái tôi, con gái tôi! Cảm ơn anh, người anh em, anh đúng là người tốt, tôi cám ơn mười tám đời tổ tông nhà anh!”
Mục Kế Đông nói năng lộn xộn, bản thân anh cũng không biết mình đang nói cái gì, anh bước vài bước về phía trước, nhanh chóng ôm chặt con gái vào lòng.
Lâm Ngọc khóc lóc chạy lên, hai vợ chồng ôm chặt lấy nhau, kẹp con gái vào giữa.
“Đừng ôm chặt như vậy, có vẻ như con gái hai người trúng thuốc mê, mau đưa đến bệnh viện khám đi"
Lúc này biểu cảm trên mặt Lâm Ngọc đứng bên cạnh có hơi nghi ngờ, còn pha thêm chút kích động, cô cẩn thận hỏi thăm: “Chú là chú Dung?”
Dung Văn Bác cười gật đầu: “Là tôi, Tiểu Ngọc Nhi, đã lâu không gặp!”
Nước mắt Lâm Ngọc rơi như mưa, khóc nghẹn ngào đến mức không nói nên lời, Mục Kế Đông sợ cô bị nghẹn, vừa ôm con gái vừa vỗ lưng cô, luôn miệng nói: “Đừng khóc, đừng khóc, hôm nay hai mẹ con em muốn hù chết anh đấy sao?"
Được chồng an ủi, Lâm Ngọc càng khóc to hơn, đám đám người Tiểu Trương vừa chạy ra từ hai con đường khác sợ hãi, họ vội vàng khuyên.
“Chị Lâm Ngọc, tìm được con bé là tốt rồi, sau này cẩn thận một chút."
“Bọn bắt cóc đâu, nhanh đưa chúng đến cục Công An thẩm vấn, đúng là đáng chém ngàn đao, nói không chừng trước kia bắt cóc không ít trẻ con rồi."
Dung Văn Bác giao hai ông bà già đã bị trói chặt cho bọn họ: “Bạn tôi ra tay hơi nặng, tay ông già đã bị đánh gãy xương"
“Không sao, mọi người hăng hái làm việc nghĩa mà"
“Dám bắt cóc trẻ con, bị đánh chết cũng đáng”
Dung Văn Bác và bạn lái xe từ thành phố đến đây tìm người, lúc vào thành phát hiện hai ông bà già này có điểm bất thường.
Người mặc quần áo lam lũ sao có thể nuôi ra một đứa bé trắng trẻo mũm mĩm, huống chi quần áo trên người cô bé sạch sẽ chỉnh tề, không hề có một mụn vá nào, vừa nhìn đã thấy không giống như người một nhà.
Hai người dừng xe cản bọn họ lại, bà già trở nên căng thẳng, ánh mắt tránh né của bà ta làm Dung Văn Bác nhìn ra manh mối.
Vài người trong đội của Tiểu Trương phải về canh gác, những người không cần gác thì áp giải bọn bắt cóc đến Cục Công An báo án, Dung Văn Bác gọi vợ chồng Mục Kế Đông lên xe, đưa họ đến bệnh viện.
Dung Văn Bác đưa cho Lâm Ngọc một cái khăn, dịu dàng nói: “Mau lau mặt đi, cháu đó, từ nhỏ đã thích khóc, giờ làm mẹ rồi mà còn như vậy."
Lâm Ngọc vừa khóc vừa cười: “Nói bậy, sau khi lớn cháu đã không còn thích khóc nữa rồi, chẳng phải là vì tìm được con, rồi gặp được chú, nên cháu mới không nhịn được”
Mục Kế Đông ôm con gái, dùng cánh tay âm thầm huých vào vợ mình: “Không giới thiệu với anh sao?”
Lâm Ngọc lau khô nước mắt cười nói: “Đây là chú của em."
Dung Văn Bác cười nhìn Mục Kế Đông, tự giới thiệu: “Tôi tên là Dung Văn Bác, tôi đã nhìn Tiểu Ngọc Nhi từ nhỏ cho đến lớn, tuy không phải chú ruột nhưng cũng được coi là hàng chú bác của nó, nếu cậu không chê thì cứ gọi tôi một tiếng chú"
Mục Kế Đông không khỏi ngạc nhiên: “Chú bao nhiêu tuổi rồi? Trông chỉ hơn ba mươi tuổi mà thôi, sao lại là bậc cha chú được?”
Cao Minh đang lái xe cười ha hả: “Dung Văn Bác, anh coi kìa, anh đã hơn bốn mươi sắp năm mươi tuổi rồi, chăm sóc tốt quá, đến con cháu cũng không dám nhận."
Dung Văn Bác cũng bất đắc dĩ lắm, chăm sóc tốt chẳng lẽ là ông ấy sai sao?
Lâm Ngọc cười trộm, thủ thỉ bên tai Mục Kế Đông như một cô gái nhỏ: “Lúc chú Dung còn trẻ từng theo đuổi mẹ em, có điều mẹ em không để mắt tới chú ấy, nói chú ấy ăn chơi trác táng, không đáng tin cậy."
Ăn chơi trác táng, từ miêu tả này, không giống những từ dùng để miêu tả người có xuất thân bình thường.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận