Nhưng Lâm Ngọc cũng nguyện ý, mấy năm nay dựa vào canh này, trong nhà tốn không ít tiền, cho con gái từ lương thực đến vải vóc, những năm này đều lục tục tiếp tế cho con gái không ít, không bổ sung toàn bộ, không phải bởi vì thiếu tiền, mà là bởi vì có nhiều thứ có tiền cũng mua không được.
Đợi một lát, Lâm Ngọc còn không còn bận rộn, Mục Kế Đông ngồi ở chỗ này nhàn rỗi cũng không có việc gì, đi vào giúp vợ một tay.
Mục Thanh ở trên lưng cha ngủ nguyên dọc đường, lúc này tinh thần rất tốt, đi dạo chung quanh viện an dưỡng, cô bé đột nhiên nghe được có người nhắc tới tên mẹ cô bé, tò mò đi qua.
Nghe xong, cô bé nhíu mày, lặng lẽ đi, đi ra phía sau tìm cha mẹ cô bé.
Lâm Ngọc gọi con gái lại: “Thanh Thanh đến rồi, mẹ cùng cha đổi được phiếu mua dầu rồi, lát nữa chúng ta đến công ty cung cấp mua hai cân dầu hạt cải về”
“Được ạ”
Mục Thanh bị cha mẹ dắt ra khỏi cửa viện an dưỡng, đi xa Mục Thanh mới hỏi, “Mẹ, mẹ có biết có người tên Triệu Phú không?”
“Mẹ biết, nhân viên làm việc tạm thời ở nhà ăn, nghe nói cậu ta có anh rể làm việc ở cơ quan chính phủ, năm ngoái đi cửa sau vào viện an dưỡng làm việc."
Lâm Ngọc rất chướng mắt người này: “Làm việc gian lận, còn muốn bái mẹ làm thầy học tay nghề nấu canh, mẹ từ chối luôn”
Mục Kế Đông nhíu mày: “Tên đó tìm em gây phiền toái sao?”
“Cũng không hẳn, em một tuần chỉ đến một ngày thứ bảy, làm xong thì về nhà, cậu ta cũng không rảnh tìm em gây phiền phức."
Khuôn mặt Mục Thanh căng cứng: “Chú ấy không phải người tốt, vừa rồi con nghe lén chú ấy nói xấu mẹ, nói muốn đi tố cáo mẹ”
Lâm Ngọc nở nụ cười “Để cho cậu ta kiện đi, mẹ đi làm nhiều năm, biết được người có tiền lương cao không ít, trước kia cũng có người tố giác mẹ, kết quả mẹ cũng không biết, viện trưởng Chung bọn họ liền xử lý sự tình này hộ, còn đem người tố giác mẹ gọi đến văn phòng nói chuyện.
Người có thể vào ở viện an dưỡng cũng không phải kẻ ngốc, canh dưỡng sinh quanh năm suốt tháng cũng phải ăn hết, thân thể mình thế nào bọn họ là rõ ràng nhất. Tầm quan trọng của Lâm Ngọc không cần nói cũng biết, bọn họ là không có khả năng để mặc những người khác làm ảnh hưởng đến lợi ích của mình.
Một người khác, mấy năm nay viện an dưỡng huyện Mãn Sơn danh tiếng vang dội, lãnh đạo cấp cao chuyển tới nơi này nhiều hơn không ít, viện trưởng Chung cũng từ đó được lợi.
Cũng không phải là không có địa phương khác trả giá cao muốn Lâm Ngọc đến địa phương khác, chỉ là do Lâm Ngọc không muốn đi. Viện trưởng Chung rất cảm kích, nhất định phải che chở cho Lâm Ngọc.
“Tiểu nhân khó đề phòng, chúng ta vẫn phải chú ý. Dù sao cũng chỉ có một ngày thứ bảy, sau này thứ bảy anh xin nghỉ không đi làm, anh đưa đón em đi làm”
Lâm ngọc cười đáp ứng, vừa vặn thứ bảy cũng có thể cho cậu ta nghỉ ngơi một ngày. Nhà bọn họ hiện tại không thiếu tiền, lương thực không đủ thì nghĩ cách mua thức ăn cũng được.
Một nhà ba người đến cửa công ty cung cấp, Mục Kế Đông nghĩ đến việc trên đường con gái nói trữ lương thực, ngoại trừ muốn mua hai cân dầu, những thứ khác cũng mua nhiều một chút.
Thấy con gái thấp bé đôn đốc, kê chân duỗi dài cổ nhìn trong quầy, Lâm Ngọc ôm lấy con gái: “Con muốn cái gì?”
“Con thỏ trắng to ạ?"
Hai nhân viên bán hàng đều nở nụ cười, đứa bé chỉ cần đến công ty cung cấp, không có ai không muốn mua đường.
“Vợ, có phiếu mua kẹo không?”
“Để em tìm xem. Lâm Ngọc móc trong túi ra quyển sổ nhỏ kẹp các loại phiếu, tìm ra một tấm phiếu mua kẹo"
“Cho tôi một gói."
Nhân viên bán hàng Ma Lợi Nhi thu tiền và phiếu, đưa thỏ trắng cho Lâm Ngọc, “Nhà chị thật thương đứa nhỏ."
Lâm Ngọc cười cười, mua một gói đủ cho cô bé ăn thật lâu. Lâm Ngọc quay đầu hỏi con gái
“Còn muốn cái gì nữa không?”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận