Cha mẹ thương con, tất sẽ vì con mà lo toan chu toàn, thì ra trong lòng cha mẹ yêu thương cô bé như vậy.
“Mục Thanh!”
Mục Thanh ngoái đầu lại, cha đang đứng trước cửa bếp, ánh đèn màu đỏ sau lưng phủ xuống khiến bóng cha trông thật cao lớn.
“Con đâu rồi?”
Mục Thanh lười nhác đáp lại một tiếng: “Ở đây ạ"
“Sao nói rồi mà con không nghe vậy? Buổi tối muỗi nhiều, cẩn thận bị đốt cho u một cục”
Mục Kế Đông đi qua ôm con gái lên, vỗ cô bé một cái: “Không nghe lời!”
Mục Thanh cười lộ hàm răng đều như hạt gạo: “Con mệt nên muốn nằm một chút."
“Mẹ con đã nấu nước xong rồi, chúng ta tắm xong lại ngủ”
“Dạ”
Mục Thanh vòng tay ôm cổ cha.
Mục Kế Đông nhếch miệng cười, làm bộ bất mãn: “Con bé này, càng ngày càng biết làm nũng”
Ai cũng biết chuyện vợ chồng Mục Kế Đông vào thành phố khám bác sĩ, Từ Quế Hoa tranh thủ thời gian rảnh đến tìm Lâm Ngọc nói chuyện.
“Thế nào? Hai ngày nay trong thôn đồn đãi ghê lắm, nói vận đạo nhà cô mấy năm nay quá tốt, xài hết phúc khí rồi nên mới không sinh được con trai”
“Đừng nghe bọn họ nói bậy. Hôm trước tôi với Kế Đông đi thành phố tìm bác sĩ trung y bắt mạch, ông ấy nói thân thể chúng tôi đều rất tốt. Chuyện sinh con ai mà nói chuẩn được? Hơn nữa, bây giờ tôi có việc làm, về già không sợ không có con cái dưỡng lão, chỉ nuôi mình Thanh Thanh, sau này dù có sinh được hay không cũng không sao cả”
Từ Quế Hoa nhìn bé con đang ngồi trong nhà đọc truyện tranh, cười nói: “Người có việc làm có khác nha, cô ngược lại đã thông suốt rồi đấy. Nhưng tôi nghĩ con gái cô sau này sẽ có triển vọng lắm cho xem"
“Mượn lời hay của cô”
Lâm Ngọc nghe bạn khen con gái thì vui lắm.“Đúng rồi, hai ngày nay việc không nhiều, sáng mai tôi không đi làm, lên núi nhặt nấm với vợ của Châu Khải, cô có đi hay không?”
“Cuối tháng tám rồi, không còn nóng được bao lâu nữa, còn không nhặt nấm phơi sẵn thì mùa đông không có mà ăn đâu”
Lâm Ngọc lắc đầu nói: “Ngày mai không được, ngày mai trong nhà có việc, ngày mốt thì được."
“Được, vậy thì ngày mốt."
Hai người nói chuyện một lúc, gần năm giờ Từ Quế Hoa mới đứng đứng dậy đi về: “Thanh Thanh, lúc nào rảnh xuống núi tìm Nha Nha chơi nhé”
“Vâng ạ, tạm biệt thím”
Lâm Ngọc gài cổng lại, sau đó vào nhà rót nước cho con gái: “Đừng nhìn nữa, uống nước đi?
“Dạ”
Mục Thanh ôm lấy chiếc cốc tráng men, uống từng ngụm nhỏ.
“Ngày mai cha mẹ đi Bạch Vân Quan, con có đi hay không?”
“Đi chơi a?”
“Nơi đó hơi xa, còn phải leo núi."
“Con đi, nói cha cõng con”
“Vậy ngày mai con mặc quần áo dài tay, đừng mang váy, trên núi nhiều muỗi, bị muỗi đốt rất khó chịu đó."
“Dạ.”
Lâm Ngọc sờ búi tóc nhỏ xíu trên đầu con gái và nói: “Có buộc chặt quá không? Da đầu có đau hay không? Có muốn mẹ đổi thành thắt bím, giống như Nha Nha vậy, tết thành hai bên sau tai, sẽ không kéo căng da đầu."
Mục Thanh lắc đầu nguầy nguậy: “Không đau, con không thích bím tóc giống chị Nha Nha đâu."
Cô bé thích kiểu tóc na tra, kiếp trước lúc còn nhỏ, nương thân cũng thích chải búi tóc nhỏ cho cô bé.
“Được, nếu con thích, ngày mai cũng buộc kiểu này cho con."
Lâm Ngọc bỗng sực nhớ một chuyện: “Có lẽ trưa mai không kịp về nhà ăn cơm, chúng ta phải mang theo đồ ăn để ăn trên đường”
“Mang theo bánh bao bột bắp đi mẹ, cả dưa muối nữa."
Lâm Ngọc xoay người vào trong phòng: “Mẹ nhớ trong tủ vẫn còn một ký bột bắp”
Không muốn sáng mai thức dậy phải bận rộn, Lâm Ngọc bèn bắt đầu cho bột lên men vào ngay lúc này, buổi tối hấp sẵn bánh bao, bảo con gái cất vào không gian, ngày hôm sau sẽ lấy ra hâm nóng lại.
Bởi vì phải đi đường núi, Lâm Ngọc còn luộc thêm trứng gà, sáng dậy ăn cháo, bánh bao, cùng với trứng gà và dưa muối, một bữa cực kỳ thịnh soạn.
Cơm nước xong xuôi thì khóa cửa lại, Lâm Ngọc đeo sọt, bên trong đựng đồ ăn, còn có một ký gạo để cung phụng cho Bạch Vân Quan.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận