“Thanh Thanh, cháu nói bà nghe, Mục Hồng Kiệt có phải đánh cháu hay không?”
Mục Thanh nói chuyện thực sự đáng thương: “Anh ta mắng cha mẹ cháu, mắng nhà cháu tuyệt tử tuyệt tôn, còn đánh cháu nữa, chỉ là, chỉ là cháu cũng dùng đầu đụng vào anh ta”
Cô bé ủy khuất đứng ở đằng kia, bộ dáng quật cường làm cho mọi người sinh lòng thương yêu, nhìn qua liền căm tức Mục Hồng Kiệt, đều là cùng một gốc rễ đi ra, tuyệt tử tuyệt tôn, loại lời này làm sao lại có thể nói ra được?
Vương Thái Hà bị tức đến mức suýt hôn mê, Mục Quý vội vàng ôm lấy vợ mình: “Lão bà, bà thế nào rồi?”
Vương Thái Hà vỗ ngực, lẩm bẩm nói: “Tôi không quản được, tôi không quản được nữa rồi, chờ Kế Đông trở về bảo nó tự mình đi tìm Mục Kế Binh tính sổ đi!”
Mục Kế Đông hôm nay lên núi chờ anh trở về, chiếu theo tính tình của anh, khẳng định trong thôn sẽ có một hồi phong ba khá lớn.
Hình Lị thả Mục Hồng Kiệt ra, Mục Hồng Kiệt chạy về nhà trốn đi, sau đó bị Mục Kế Binh biết được tin tức trở về tìm người đánh cho một trận: “Cút đến nhà Mục Thanh xin lỗi đi!”
Mục Hồng Kiệt sợ tới mức phát run: “Con, con không muốn đi, chú ba sẽ đánh chết con mất!”
“Lúc này mới biết sợ, thế sao lúc sớm mày bắt nạt Mục Thanh sao không sợ!”
Mục Kế Binh giận không kềm được.
Hình Lị ôm Mục Thanh trở về nhà, Mục Thanh một chút cũng không tức giận mà cười với cô bé: “Chị Lị đến nhà em làm gì? À mà! Tại sao mẹ em vẫn chưa về thế?”
“Một người bạn của mẹ chị đặc biệt đến huyện Mang Sơn nói muốn uống canh dưỡng nhan, buổi trưa mẹ em không về được nên bảo chị dẫn em đến huyện ăn cơm trưa”
“Làm phiền chị Lị đi một chuyến này uổng công mất rồi, em không định đi huyện đâu, em muốn chờ cha trở về giúp em báo thù”
Hình Lị xì một tiếng nở nụ cười: “Vừa rồi nhìn em im lặng, chị còn tưởng rằng em không tức giận”
Mục Thanh khóe miệng hơi hơi nhếch lên: “Em không tức giận sao được, chẳng qua nếu tức quá mà bản thân có bị làm sao thì cha mẹ sẽ buồn mất, lúc đó không ai thay được em đâu à”
Hình Lị cất tiếng cười to, nha đầu này vậy mà lại học bộ dáng người lớn nói chuyện, cũng rất thú vị ấy chứ.
Hình Lị cũng vội vàng muốn về nhà ăn cơm trưa nhưng lại lo lắng khi Mục Thanh một mình ở nhà nên cô bé cố ý đợi đến khi chú Kế Đông trở về mới chuẩn bị đi.
Chỉ là bởi vì đợi trong chốc lát như vậy, Hình Lị mới tận mắt chứng kiến chú Kế Đông một giây trước còn cười hì hì ngây ngây ngô ngô, một giây sau liền biến sắc mặt, biến thành hung thần tàn ác muốn đánh người.
Mục Kế Đông ngay lập tức biến thành khủng long bạo chúa: “Thằng nhóc Mục Hồng Kiệt kia vậy mà dám bắt nạt con gái yêu của lão tử, lão tử phải đánh chết nó mới được!”
Mục Thanh vẫy vẫy bàn tay nhỏ bé mà giữ chặt cha mình lại, cô bé bắt chước giọng nói mềm mại của bà nội mà nói: “Con không dạy được là lỗi của cha. Cha, nếu người đánh Mục Hồng Kiệt thì kể cả cha có đúng thế nào đi nữa thì người khác khẳng định cũng sẽ nói người không đúng, bây giờ người đánh Mục Kế Binh liền không có việc gì.”
Hình Lị chịu phục giơ ngón tay cái lên với Mục Thanh, đúng là bé ngoan thì luôn biết nắm trọng điểm mà. Mục Thanh cười với Hình Lị, sau đó lại quay đầu kêu cha ôm mình, ngồi vào trong lòng mà ôm cổ cha mình, khuôn mặt nhỏ nhắn, chỉ vào dưới chân núi, hết sức có khí thế hô một tiếng: “Đi nào!”
Mục Kế Đông là người nghe lời con gái, con gái nói muốn đi báo thù, vậy phải lập tức đi, đi ngay cho nóng, đi ngay và luôn, kiên quyết không thể chờ, chờ là có vấn đề, bằng không trong lòng con gái không thoải mái tức giận đến hỏng thân thể thì làm sao?
Hai cha con hùng hùng hổ hổ xuống núi, người còn chưa tới mà Mục Kế Đông đã hô lên: “Mục Kế Binh, anh cút ra đây cho tôi!”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận