Không chỉ có Từ Quế Hoa nghĩ như vậy, bà nương nông thôn không có việc gì liền thích tụ tập cùng nhau nói chuyện phiếm, người nghĩ như vậy cũng không ít, thậm chí có chút ngoài miệng không giữ cửa nói khắp nơi, tiểu hài tử trong thôn biết cũng không ít.
“Mục Thanh!”
Mục Thanh dừng bước lại quay đầu nhìn qua, hóa là con trai lớn của Mục Kế Binh Mục Hồng Kiệt, năm nay chín tuổi, mặc một bộ quần áo còn không sạch sẽ, trên tay áo tỏa ra “ánh sáng” cứng rắn, chẳng lẽ là lau nước mũi đem phơi khô?
Mẹ ơi, kinh vãi ò, chín tuổi rồi đấy, eo!! Mục Thanh nghĩ thầm như thế nhưng vẫn ghét bỏ nhíu mày.
Mục Hồng Kiệt tức giận: “Tiểu nha đầu, nhìn cái gì vậy?”
Mục Thanh không muốn phản ứng liền quay đầu đi về nhà. Cô bé không để ý tới Mục Hồng Kiệt nhưng Mục Hồng Kiệt ngược lại chạy tới đẩy Thanh Thanh một cái: “Tiểu nha đầu, tao đang nói chuyện với mày đấy, câm rồi à!”
“Không có giáo dục, ồn ào quá!”
“Thôi đi, ra vẻ cái gì chứ, đừng nhìn mày hiện tại có quần áo mới để mặc, chờ mẹ mày sinh con trai, đồ đạc trong nhà đều là của nó, mày cái gì cũng không có”
Sau khi trút giận xong, cậu ta lại bỉ ổi nói: “À, tao quên mất, mẹ tao nói mẹ mày không sinh được con trai, sau này nhà mày phải tuyệt tử tuyệt tôn rồi, dựa theo quy củ cũ, nhà mày, xe đạp, radio và tiền đều là của tao, a a!”
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Mục Thanh chân trái lui về phía sau bày ra tư thế chạy lấy đà, nắm chặt nắm tay nhỏ dùng sức tiến lên, một lần khiến Mục Hồng Kiệt lớn hơn cô bé vài tuổi đẩy ngã.
Đứa nhỏ mới bốn tuổi, lại là con gái thì có thể có bao nhiêu sức lực, Mục Hồng Kiệt nổi giận xoay người muốn giáo huấn con nhỏ này một chút nhưng không kịp, Mục Thanh đứng thẳng tắp ở đằng kia với vẻ mặt khinh thường ngẩng đầu lên dùng cằm nhìn cậu ta.
“Nha đầu thối nhà mày, tao đánh chết mày. "
"Mày dám …”
"….. Ồ hố, gầy như que củi thế này mà cũng muốn đánh chết người ta cơ à? Sao? Nhóc muốn đánh chết ai đây?”
Hình Lị đạp xe đạp tới, mũi chân vừa chạm đất liền dùng tay trái vịn tay lái, tay phải kéo lấy cổ áo Mục Hồng Kiệt.
“Lớn mà dám bắt nạt người nhỏ hơn, mau buông tay!”
Người này cậu ta biết, là người thành phố có quan hệ tốt với nha đầu thối Mục Thanh kia, Mục Hồng Kiệt dùng sức tránh thoát, mệt đến đỏ mặt vẫn không chạy nổi.
“Nhóc chín tuổi mà dám bắt nạt Thanh Thanh bốn tuổi không phải cũng là ỷ lớn hiếp nhỏ sao. Xin lỗi Thanh Thanh!”
Hình Lị năm nay mười sáu tuổi, bình thường không ít lần cùng người trong bộ đội luyện tập nên xử lý đứa nhỏ chín tuổi này không thành vấn đề với cô.
“Không xin lỗi ấy, mắc gì tao phải xin lỗi nó!”
Thanh âm của Mục Hồng Kiệt quá lớn nên kéo theo một số người xung quanh đi tới, Mục Hồng Kiệt cảm thấy như vậy quá mất mặt nên dùng sức giãy dụa nhưng mặc kệ cậu ta giãy dụa như thế nào cũng không tránh khỏi Hình Lị, cậu ta gấp đến mức sắp khóc mà vẫn làm gương mặt chết không nhận sai.
“Ồ, rất có tinh thần à nha”
Hình Lị đứng rất có tư thế hóng kịch của thằng nhóc này.
Đứa nhỏ gọi người lớn tới, Mục Quý và Vương Thái Hà đang làm cỏ trong ruộng phải chạy tới: “Này, làm cái gì vậy!”
Nhìn thấy ông nội cùng bà nội của Mục Thanh tới, Hình Lị không ngại mà nói thẳng mọi chuyện: “Mục Hồng Kiệt bắt nạt Thanh Thanh, một đứa trẻ chín tuổi chặn đường đánh một cô bé có bốn tuổi, cái này còn có quan hệ họ hàng, rốt cuộc thì thằng nhóc này là do ai dạy dỗ thế hả?”
Mục Hồng Kiệt nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, lăn một vòng trên mặt đất muốn tránh thoát nhưng vẫn Hình Ly một phát kéo lên, cô bé lôi áo cậu nhóc lên tức giận nói: “Đứng vững cho bà đây! Giãy giụa cái gì?”
Vương Thái Hà hít sâu một hơi, sau đó nhìn về phía cháu gái của mình, Mục Thanh vẫn bộ dáng quần áo chỉnh tề, đoan đoan chính chính đứng ở đằng kia, duy chỉ có hai cái búi tóc nhỏ trên đầu là bị lệch.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận