Bên tay phải cửa vào có một cánh cửa sổ gỗ mở ra, dưới cửa sổ đặt một bộ ghế ngồi đơn sơ, bên tay trái dựa vào tường đặt một cái giường gỗ, phía trên trải đệm chăn đơn giản.
Đối diện giường, cũng chính là vị trí đối diện cửa đặt tủ quần áo.
Trong phòng chỉ có giường, tủ quần áo cùng ghế ngồi, mấy dụng cụ đơn giản cứ như vậy đặt ở đó, nếu mà ở đời trước, nha hoàn bên cạnh Mục Thanh đều chướng mắt cách bài trí như vậy, nếu đặt ở chỗ này cũng thể hiện nhà đó điều kiện phi thường tốt.
Tư tưởng trọng nam khinh nữ vẫn sẽ tồn tại ở nơi luôn tuyên truyền nam nữ bình đẳng này, ở nông thôn, con gái rất khó có một gian phòng riêng, thậm chí là một đồ vật cho riêng mình.
Mục Thanh cười gật đầu: “Rất đẹp”
Nha Nha vui vẻ đến mức khóe miệng cong lên: “Năm nay chị đã bảy tuổi, cha mẹ chị cho phép chị theo người lớn lên núi, qua hai tháng chờ thu hoạch xong, chị cũng muốn lên núi đào dược liệu bán lấy tiền để tiết kiệm mua một tấm vải hoa xinh đẹp làm rèm cửa sổ”
Nha Nha nhìn bộ đồ trên người Mục Thanh bằng ánh mắt ngưỡng mộ: “Màu sắc giống như váy trên người em, trắng trắng hồng hồng thật đẹp mắt nha"
Mục Thanh cúi đầu nhìn váy trên người, cái váy này là mẹ cô bé làm cho, vải vóc là dì Vân Linh cho, chỉ sợ Nha Nha không mua được.
“Vậy chị tiết kiệm tiền trước đi, đến lúc đó qua trung bách hóa hỏi xem có vải như vậy không"
“Trung tâm bách hóa hả?”
Mắt Nha Nha lộ ra vẻ hướng tới: “Chị còn chưa đi tới nơi đó nữa, chờ chị tiết kiệm được tiền rồi cũng muốn đi vào mua đồ."
Nha Nha lôi kéo Mục Thanh nói không ngừng, nhắc tới cũng kỳ quái, cô bé lớn hơn Thanh Thanh ba tuổi lại có thể cùng Thanh Thanh làm bạn tốt, trong thôn nhiều trẻ con như vậy nhưng lại chỉ thích chơi đùa cùng Thanh Thanh.
Hai đứa nhỏ nói nói cười cười không biết trời đất sao trăng gì, Từ Quế Hoa đẩy cửa tiến vào cười hỏi: “Thanh Thanh, hôm nay ở lại nhà dì ăn cơm nha?”
Mục Thanh lắc đầu một cái, ôn ôn nhu nhu nói cám ơn dì: “Mẹ con nói hôm nay sẽ sớm trở về nấu cơm, bảo con cùng Nha Nha chơi một lát sớm về nhà chờ mẹ”
Từ Quế Hoa oán trách nói: “Mẹ con đúng là khách khí, Tiểu Thạch Đầu cùng Nha Nha ở nhà con ăn cơm năm sáu lần mà con nhiều nhất cũng chỉ ở nhà dì ăn một lần”
Mục Thanh ngoan ngoãn cười: “Dì Quế Hoa, thời gian không còn sớm, con phải về rồi”
“Được, dì cũng không giữ cháu lại nữa, tay nghề nấu cơm của dì quả thật không bằng mẹ cháu được. Có rảnh thì xuống tìm Nha Nha chơi”
“Dạ!”
Nha Nha kéo tay cô bé: “Để chị đưa em lên dốc”
Mục Thanh không đồng ý: “Nhà em cách nhà chị không xa, em tự mình trở về, chị giúp dì nấu cơm đi"
“Vậy được rồi”
Từ Quế Hoa nhìn bóng lưng của cô bé mà lắc đầu, cười nói với Mục Quốc Trụ: “Thôn chúng ta cũng chỉ có Lâm Ngọc mới có thể nuôi ra đứa nhỏ ngoan như vậy, vừa mới tròn bốn tuổi đã tài giỏi, có đôi khi hiểu chuyện giống như người lớn”
Mục Quốc Trụ vừa đan giỏ trúc vừa nói: “Tiểu tử Mục Kế Đông kia đúng là mệnh tốt, vợ có thể kiếm tiền còn có thể chăm sóc trong nhà, con gái lại hiểu chuyện nghe lời, nhìn đàn ông trong thôn chúng ta một chút, ai có thể sống thoải mái bằng tên đó chứ?”
Từ Quế Hoa hạ giọng: “Cũng có lúc không thoải mái, ngày hôm qua tưới nước cho ruộng ngô, em và dì Vương cũng cùng đến một mảnh đất, Kế Đông gánh nước tới liền bị dì Vương kéo qua một bên hỏi anh ấy khi nào thì sinh thêm một đứa nữa”
“Thanh Thanh năm nay cũng đã bốn tuổi, dì Vương hỏi một tiếng cũng bình thường”
Mục Quốc Trụ hồn nhiên không thèm để ý.
“Anh đã quên, lúc trước khi sinh Thanh Thanh Lâm Ngọc bị thương thân thể, nói là thân thể phải điều dưỡng cho tốt thì sau này sinh con không thành vấn đề, mấy năm qua Lâm Ngọc còn không có động tĩnh. Khả năng sinh sản thật sự có chút trở ngại”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận