Bị mấy người có thể làm ông bà nội của mình cứ dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn chằm chằm, Lâm Ngọc ngượng ngùng nói: “Hôm nay không có, lần sau đến đi”
“Ai, đi thôi, đừng đứng ở chỗ này nữa, không lát nữa nước miếng cũng không còn “
“Đúng đúng, chúng ta tự mang bát đũa đến nhà của lão Hình kia đi, tôi cũng không tin ông già đó có thể đuổi tôi ra ngoài”
Nghĩ tới biện pháp chơi xấu kia, mấy ông bà lão quay đầu nhanh chân chạy đến nơi có ông Hình.
Lúc này là thời gian ăn cơm trưa, Lâm Ngọc không tiện đi đến nhà họ Hình liền gọi người giúp truyền lời, cô về nhà trước, lần sau sẽ đến.
Lâm Ngọc khóa kỹ cửa phòng bếp đi ra ngoài, nhìn thấy người ở cửa mà không khỏi nở nụ cười: “Sao anh lại tới đây?”
Mục Kế Đông đang ngồi trên xe đạp hai chân chạm đất chờ cô, Lâm Ngọc chạy chậm hai bước ngồi lên xe.
Mục Kế Đông dùng tư thế anh tuấn nhất lắc đầu một cái: “Thanh Thanh ngủ rồi, anh tới đón em! Mau lên xe!”
“Em biết rồi!”
“Đi nào!”
Mục Kế Đông cười hô một tiếng, đồng thời đạp ra ngoài, Lâm Ngọc sợ tới mức thét chói tai, vừa tức vừa cười vỗ lưng chồng mình: “Anh đạp chậm một chút!”
Xe đạp hôm nay là mượn của Mục Giải Phóng, sau này trong nhà phải thường xuyên dùng đến xe đạp, hai vợ chồng cân nhắc về việc mua một chiếc.
“Lát nữa anh đi tìm Hình Định Nam mua vé xe đạp, nhà chúng ta cũng mua một chiếc xe đạp hiệu Phượng Hoàng”
“Được! Vừa lúc em cũng đáp ứng muốn đi đến nhà ông bà Hình một chút, ngày mai đi đi."
Sau khi hai vợ chồng thương lượng xong, ngày hôm sau, Lâm Ngọc nấu một nồi canh dưỡng nhan mang đến nhà họ Hình, Mục Thanh cũng đi theo cha mẹ.
Mục Thanh trắng nõn da thịt mềm mềm, tính tình lại không thích khóc nháo, thỏa mãn toàn bộ tưởng tượng của thế hệ trước đối với trẻ con, vừa xuất hiện liền được già trẻ lớn bé trai gái nhà họ Hình yêu thích, ngay cả Hình Định Bắc chưa bao giờ thích ôm đứa nhỏ cũng tự mình ôm cô bé.
Thấy Mục Thanh không khóc không nháo, Vân Linh cười nói: “Hình Ly nhà chúng tôi lúc lớn như vậy cũng chỉ nhìn chằm chằm một mình tôi, không cho Định Bắc ôm, có một lần Định Bắc tan tầm trở về mới vừa ôm lấy nó mà nó giống như bị kim châm khóc rống lên, tôi cùng Định Bắc lo lắng vô cùng, chỉ sợ con bé khóc đến mức cổ họng rách luôn.
Hình Ly hừ nhẹ một tiếng, có mà cha cô nhéo cô mà mẹ không biết thì có, chỉ biết nói xấu con gái mình thôi. Bà Hình đứng nhìn trong sự thèm thuồng, không nhịn được mà nói với con trai: “Con ôm đủ chưa, đưa Thanh Thanh cho mẹ ôm một cái”
Mục Thanh thích bà lão ôn hòa hiền lành này, chủ động đưa tay muốn bà ấy ôm, ai lại có thể cưỡng lại sự đáng yêu này chứ, cô bé ngay lập tức như có thể làm cho bà Hình trẻ lại, bà ấy thậm chí còn cười toe toét.
Con gái được người ta yêu thích, Mục Kế Đông cùng Lâm Ngọc trong lòng cũng cao hứng. Qua hai ngày, Mục Kế Đông cao điệu cưỡi một chiếc xe đạp hiệu Phượng Hoàng mới tinh trở về thôn, người trong thôn đều kinh ngạc, Mục Kế Đông này lại phát tài rồi?
Mục Kế Đông cười ha ha: “Tài sản này tuy rằng không phải của tôi nhưng cũng coi như của nhà tôi”
Vương Thái Hà chạy ra liền nhìn thấy bộ dáng đắc ý dào dạt của con trai, tức giận há mồm liền mắng: “Thật vất vả mới có chút của ăn của để, vậy mà lại đi mua cái này, chả biết đã no bụng hay chưa nữa? Anh có tin tôi đánh cho anh một trận không? Hả!”
“Ai ai ai, mẹ đừng đánh, đừng đánh, con mua xe đạp là có nguyên nhân"
“Anh thì có nguyên nhân gì, có cái rắm hả? Hay con hùm?”
Mục Kế Đông không để ý đến chiếc xe mới, trốn tránh mẹ anh vừa chạy vừa nói: “Thật sự, Lâm Ngọc tìm được việc làm rồi, xe đạp là mua cho Lâm Ngọc”
“Cái gì? Con nói cái gì? Ngươi nói lại lần nữa đi”
Mục Kế Đông trốn sau lưng anh trai, cười hắc hắc: “Lâm Ngọc biết làm dược thiện gì đó, viện điều dưỡng trong huyện nhìn trúng cô ấy, bảo cô ấy đi làm."
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận