Dưới chân núi có mấy nhà sửa phòng ở, Mục Kế Đông mấy ngày nay rảnh rỗi ở nhà liền đi xuống hỗ trợ coi như là trả lại nhân tình.
Hôm nay giúp đỡ người ta quản cơm nên Mục Kế Đông buổi trưa không về nhà ăn cơm, Lâm Ngọc tùy tiện làm chút đồ ăn bồi con chơi một lát, sau đó dỗ cô bé ngủ, cô lấy quyển sách về phương pháp làm dưỡng sinh kia ra nghiên cứu.
Sau này, quyển sách này chính là căn bản để cả nhà ăn ngon no bụng.
Đến thứ bảy, Lâm Ngọc đến viện điều dưỡng báo danh vào sáng sớm, viện trưởng Chung tự mình dẫn cô đến hiệu thuốc, sau này dược liệu cô cần đều lấy từ đây, sau đó dẫn cô đến phòng bếp rồi đưa cho cô một cái chìa khóa: “Chìa khóa phòng này chỉ có tôi và cô có, cô cứ thoải mái thôi, làm cho tốt là được. Đây là không phải nói cho cô biết, không cần lo lắng có người ngoài học trộm sao."
Mở cửa bước vào trong liền thấy bên tay trái là vòi nước và bồn rửa, bên tay phải có một bàn gỗ thật to, dưới bàn là những chiếc nồi canh to mới tinh. Hai mặt tường khác, dựa vào vị trí của tường mới tu sửa mã bày ra một loạt bếp lò chuyên môn hầm canh.
Lâm Ngọc rất nhanh tiến vào trạng thái làm việc, trước tiên đi hiệu thuốc tự mình phối dược liệu cô cần, cầm về phòng bếp ngâm xong, công việc tiếp theo là xử lý gà mái.
Hôm nay là ngày đầu tiên đi làm, chỉ cần nấu mười nồi canh nên rất nhẹ nhàng.
Đợi đến mười một giờ trưa, mùi hương của mười nồi canh gà dưỡng sinh bay ra, các lãnh đạo gọi canh gà, vì sợ canh gà của mình không bị người cướp đi mà mọi người đã tự mình đến khoanh vùng.
“Ơ, lão Hình, đến rồi!”
Ông Hình cười gật gật đầu, cố ý lắc lắc danh sách trên tay: “Lão Trương, ông cũng đặt canh gà?”
Ông Trương xấu hổ cười cười, ông không định mặt dày cãi lại đâu.
Nhà họ Hình mời khách uống canh ngày đó ông ta không đi, sau lại nghe những lão già kia thổi phồng canh gà dưỡng sinh có bao nhiêu ngon thì ông ta cười nhạt, căn bản không để ở trong lòng.
Ngày hôm qua nhân viên phục vụ đến hỏi bọn họ ngày mai có cần đặt canh gà hay không, ông ta còn nói không cần.
Chỉ là sau đó,… Ông ta không nghĩ tới bản thân bị vả mặt nhanh như vậy.
“Vẫn là lão Hình có mắt nhìn, tôi quả thật không bằng ông”
Lão Trương thổi phồng một câu lại lôi kéo làm quen:
“Tôi vừa rồi nhìn thoáng qua, một nồi canh gà lớn như vậy hai ông bà già cũng ăn không hết, không bằng chia cho tôi nửa nồi?”
Lão Trương vỗ ngực cam đoan: “Ông yên tâm, tuần sau tôi đặt hai nồi canh gà, trả lại cho ông một nồi”
Canh gà này cũng không phải tùy tiện là có thể uống được, muốn uống thì phải trả thêm tiền, bằng không thì chả có lý do gì mà nhân viên phục vụ lại hỏi có đặt hàng không, uống được canh gà hay không phải dựa vào đơn hàng hôm trước.
Ông Hình đắc ý cười cười, không chút lưu tình cự tuyệt ông ta: “Ai nói nhà tôi chỉ có hai người, con trai tôi, vợ tôi cũng mang theo cháu trai cháu gái tới đây, một nồi canh còn chưa đủ cho tôi chúng tôi uống thoải mái”
“Lão Hình, hai người chúng ta quan hệ bao nhiêu năm rồi, một nồi canh gà không đến mức đó chứ”
Ông Trương quay ra bày chiêu tình cảm.
“Vô cùng nghiêm túc”
Ông Hình cực kì không thích bộ dạng này.
Ông Trương nói gãy lưỡi, nói như muốn dùng nước miếng cũng phải để cho ông Hình nhả ra, ông ta hổn hển giơ chân vạch trần gốc gác oán người mà ông Hình bất động như núi.
“Cái kia, canh gà xong rồi”
Lâm Ngọc đứng ở cửa nói một câu, trong sân trong nháy mắt không ồn ào nữa.
“Con gái, đến đây, danh sách cho cô còn canh gà cho tôi”
Ông Hình vội vàng đưa danh sách, sau đó tự mình bưng canh gà đi, trước khi đi còn nói chờ cô xong việc thì đến nhà họ ngồi một chút.
“Ai, xong việc thì đi đi, đứng ở đây cho người khác thèm hả”
Canh gà thơm ngào ngạt được bưng đi từng nồi chỉ để lại mấy người muốn uống mà không được.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận