Hai loại còn lại thì một loại có hiệu quả đối với bệnh phong thấp* khớp tên là canh giữ ấm có thể giúp làm ấm cơ thể, loại còn lại là canh dưỡng nhan để làm đẹp nhan sắc. Ba loại canh này là ba loại cô làm nhiều nhất, canh dưỡng nhan cô có nấu cho bản thân uống qua thì cảm thấy hiệu quả không tệ.
*Từ lâu, khái niệm “phong thấp khớp” đối với người Việt Nam, nhất là những người lớn tuổi đã không còn xa lạ nữa. Tuy nhiên, phong thấp khớp (hay phong tê thấp khớp) chỉ là tên gọi của Đông y, còn trong Y học hiện đại, khái niệm này có thể chỉ nhiều bệnh xương khớp khác nhau như thoái hóa khớp, loãng xương, viêm khớp dạng thấp…
Về phần canh giữ ấm, khoảng thời gian trước bởi vì trồng trọt không đúng thời nên phải đẩy nhanh tiến độ, chính vì thế một số người sẽ mắc bệnh, cha mẹ chồng Lâm Ngọc cũng không ngoại lệ, hai người nói cơ thể không thoải mái nên tìm bác sĩ chân đất khám cho, kết quả ông ấy nói là bệnh phong thấp khớp, cô nấu canh giữ ấm đưa đi, cha mẹ chồng đều cảm thấy không tệ.
Vân Linh nói: “Hai loại canh khác trước không đề cập tới, ngày mai gọi Hình Định Nam đưa chút dược liệu tới cho nhà em trước, em cứ hầm một nồi canh gà, đến lúc đó tôi sẽ gọi bọn họ đến nhà nếm thử. Phần này coi như tôi bỏ tiền ra mua”
Lâm Ngọc lắc đầu: “Chị xuất ra nguyên liệu nấu ăn cùng dược liệu, tôi dùng sức lực, một phần này xem như đá dò đường, không cần tiền”
Vân Linh thấy Lâm Ngọc nói vậy cũng không tranh cãi với cô về vấn đề này: “Nghe lời em."
Mục Thanh nghe mọi người nói chuyện mà đôi mắt ngẫu nhiên nhìn về phía Vân Linh, quả thật mỗi thời đại có cách hoạt động khác nhau, thời đại này cũng vậy, phụ nữ vậy mà cũng có thể làm việc giống như đàn ông.
Lâm Ngọc giữ bọn họ lại ăn cơm trưa, giữa trưa ăn nấm rừng kho tàu, hương vị nấm rừng vốn rất ngon, tay nghề của Lâm Ngọc làm ra còn có thể ăn không ngon sao?
Đúng vậy, chỉ là Mục Thanh không ăn được, à mà không, là vì mẹ cô bé không cho phép cô bé ăn đồ có vị mặn hơi nặng, ai, ông trời không có mắt, kẻ nhỏ nhất trong nhà thì hong có quyền .
Chờ người nhà họ Hình đi rồi hai vợ chồng xé bỏ mặt nạ ổn trọng hào phóng, cả hai đóng cửa lại kích động không chịu được.
Lâm Ngọc mừng rỡ vạn phần: “Nếu thuận lợi, sau này nhà chúng ta sẽ có thu nhập ổn định."
Mục Kế Đông nói một câu: “Cuối cùng cũng không cần nhìn mặt con gái sống qua ngày”
“Nói cái gì vậy, phương pháp làm canh dưỡng sinh vẫn là con gái lấy ra nha. Có muốn em đem danh sách lấy ra hay không, anh nhìn xem con gái dùng được bao nhiêu, đấy, em quên mất anh lúc nào thì bổ sung những thứ trong danh sách thiếu đây?”
Mục Kế Đông cố gắng cười ngây ngô: “Không vội không vội, con gái chưa tới một tuổi, chờ nó kết hôn còn có rất nhiều năm, có thể bù đắp, có thể bù đắp!”
Mục Thanh tự nhận bản thân mình là một bé con ngoan ngoãn, nhưng hiện tại cô bé chỉ muốn học bà nội mình là Vương Thái Hà mắt trợn trắng với cha thôi.
Thật đúng là cha ruột ha!
Chỉ sợ nó lấy mất cái chổi cùn thôi, hết nói nổi mà!
Vân Linh thủ đoạn cao siêu, hơn nữa với địa vị của Hình Định Bắc nhà chị ấy hiện giờ cùng với lợi ích thật sự của canh gà dưỡng sinh, chuyện này đặc biệt dễ xử lý, Lâm Ngọc rất nhanh đã trở thành nhân viên đặc biệt của viện điều dưỡng.
Tại sao lại là nhân viên trong biên chế đặc biệt? Bởi vì vị trí của Lâm Ngọc đặc biệt, bởi vì tiền lương và thời gian làm việc của chị ấy hơi khác so với các nhân viên khác trong viện điều dưỡng.
Tiền lương của cô không phải là tiền lương cố định, mỗi tháng cụ thể lấy được bao nhiêu tiền thì phải xem tháng đó cô nấu tổng cộng bao nhiêu nồi canh gà.
Thời gian làm việc là thời gian làm việc cố định, chỉ là thời gian làm việc rất ngắn.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận