Mục Kế Đông tiếp tục tự quyết định, mà Mục Thanh nằm trên tay nghe nửa ngày kế hoạch sửa ao của cha mình, thẳng đến khi tiếng gõ cửa cắt đứt lời nói của người đàn ông.
Mục Kế Đông mở cửa, vừa nhìn liền nhận ra là người quen cũ: “Cái rương này sao nhìn quen mắt vậy, sữa bột của con gái tôi hả?”
“Đúng, còn có hai thùng nữa đang ở trong xe."
“Tôi và cô cùng nhau xuống dưới chuyển"
“Không cần, anh đang ôm con gái, nhìn là biết không tiện, chị dâu cùng con dâu cũng tới, hai người bọn họ bây giờ đang đi lên rồi”
Vân Linh từng tới thôn họ Mục, còn Tưởng Hàm là lần đầu tiên.
Hai người ôm một thùng sữa bột leo lên sườn núi, sau đó nhìn xuống phía dưới liền thấy được khung cảnh nên thơ, nhà cửa lác đác với con sông xanh biếc chảy nhẹ nhàng, đối diện với những ngôi nhà bé bé xinh xinh kia là những cánh đồng xanh xanh được thu nhỏ.
Tưởng Hàm mệt mỏi thở hổn hển: “Chỗ này không tệ."
Vân Linh cười nói: “Chỉ là leo dốc hơi mệt một chút."
Tưởng Hàm nhìn thoáng qua vị trí căn nhà: “Cũng còn tốt, nơi này cũng không cao lắm”
Trong nhà có khách đến, Mục Kế Đông nấu nước pha trà cho bọn họ, lá trà đương nhiên là vì Mục Thanh mà lấy ra. Nhưng làm việc mà ôm con gái thì quả thật có chút không tiện, Vân Linh hiểu ý giang tay bế cô bé.
Tưởng Hàm lại gần: “Ơ, mấy bông cúc nhỏ màu vàng nhạt này, đây không phải là vải chị dâu cho sao?”
“Đúng, tay nghề của Lâm Ngọc rất tốt nên quần áo làm rất đẹp”
Không phải kiểu áo sơ mi cổ lật mà người ta thích mặc bây giờ, chiếc áo làm thành áo hòa thượng nhưng không có cổ, cúc áo cũng không phải nút nhựa mà là dùng vải vụn vặn thành nút thắt.
Tưởng Hàm sờ sờ nút áo: “Cái nút này nhìn giống như hoa thật vậy, cô ấy rất có bản lĩnh. Năm đó khi bà nội tôi còn sống, sinh ra đã có tay nghề này"
Đến đời cô ấy, cái gì cũng không còn, có thể nói còn may được một cái nút áo đã là không tệ rồi. Không đề cập tới thì thôi, nhắc đến là cảm thấy xấu hổ thay cho bà nội rồi.
Hình Định Nam đi phòng bếp tìm Mục Kế Đông: “Chị dâu đâu?”
“Lên núi nhặt nấm rồi, hôm nay mọi người đến thật đúng lúc, có thể ăn nấm tươi”
“Hì, à mà khi nào chị dâu làm chút canh gà uống?”
“Đó không phải là canh gà đơn thuần, vợ tôi nói đó là thuốc bổ, thường xuyên ăn cũng không tốt”
“Trời đất chứng giám, đâu phải là thường xuyên ăn, lần cuối cùng tôi ăn cũng đã mấy tháng rồi, tôi cũng biết thèm. Anh, hay anh bảo chị dâu làm đi, để tôi cung cấp gà cho, nguyên liệu nào thiếu tôi cũng cho, mà chưa kể, em cũng không cần mấy cái đồ tốt trong nhà anh nữa. Ha?”
Mục Kế Đông do dự một chút: “Cái này cậu phải hỏi vợ tôi, tôi không làm chủ được”
Pha trà cho khách xong, vừa ngồi xuống nói chuyện một lát thì Lâm Ngọc trở lại, Vân Linh cười hỏi: “Có tìm được thứ gì tốt không?”
“Không có gì, chỉ là một ít đồ thông thường thôi”
Lâm Ngọc cười hỏi: “Vị này là?”
“Đây là em dâu tôi, tên là Tưởng Hàm, vợ của Hình Định Nam, cũng làm việc ở bệnh viện huyện”
Lâm Ngọc cười chào hỏi: “Nghe Mục Kế Đông nhà tôi nói, cô là một bác sĩ Đông y?”
(Bác sĩ về y học cổ truyền của Trung Quốc)
Tưởng Hàm ăn ngay nói thật: “Quả thật có học qua Trung y nhưng mà tôi đối với dược liệu nghiên cứu nhiều hơn một chút thôi, kê đơn khám bệnh cũng là loại bình thường, loại này của tôi hẳn là sự kết hợp giữa y học cổ truyền Trung Quốc và phương Tây”
“Cô học được cả hai thứ đã là đỉnh của chóp rồi”
Lâm Ngọc buông đồ trên lưng xuống đi ra sân sau rửa tay rồi quay lại, Mục Kế Đông vội vàng bưng lên một ly trà ấm áp vừa miệng đưa cho vợ mình. Uống trà xong, Lâm Ngọc ôm con gái nói chuyện với hai chị em dâu Vân Linh.
Lần này đến quả thật bọn họ có hai mục đích, một là đến đưa sữa bột, hai là muốn hỏi thăm cô một chút chuyện.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận