Mục Quốc Trụ muốn ôm cô bé lên nhưng Mục Thanh sống chết không muốn.
Tiểu Thạch Đầu chạy xuống đất gọi Lâm Ngọc trở về, Lâm Ngọc vừa nhìn đã biết chuyện gì xảy ra.
Chuyện kêu Mục Quốc Trụ chăm con không thể thực hiện tiếp được, Lâm Ngọc cắn răng một cái, hết cách đành phải mang giỏ trúc có con gái mình ngủ trong đó ra cánh đồng, còn cô làm gần đó.
Sợ cô làm việc không nghe thấy, Lâm Ngọc lấy giá một viên kẹo mỗi ngày để nhờ Tiểu Thạch Đầu và Nha Nha giúp cô ở bên cạnh trông chừng, Thanh Thanh khó chịu thì gọi cô.
Trong khi bận rộn trồng trọt cho mùa xuân, công việc trong nhà cũng không thể chậm trễ, rau xanh, cà chua, dưa chuột, đậu đũa, cà chua, mỗi một thứ đều trồng một chút.
Ngoài rau, khoai lang còn được trồng trong ruộng riêng của mỗi hộ gia đình, ai cũng ngầm thừa nhận năng suất cao của khoai lang.
Mùa xuân này, Mục Thanh tận mắt nhìn thấy cha mẹ trồng trọt vất vả, cô nghĩ khi cô trưởng thành chắc chắn sẽ tìm cách để cho người nhà mình sống thoải mái hơn một chút, à không, là nhiều chút. Một ngày cuối tuần này, hai chị em Hình Lị và Hình Chiêu đến chơi, chủ yếu là đến thăm Mục Thanh, hai đứa nhỏ biết cô bé thích ăn thịt, thế nên mang tới hai miếng bé cho Mục Thanh.
Hình Lị nhìn thấy Lâm Ngọc vội vàng gọi người: “Dì Lâm ơi! Mẹ cháu bảo cháu đi hỏi dì Lâm một chút, sữa bột của Thanh Thanh có đủ hay không, không đủ thì nói với mẹ cháu để mẹ cháu nhờ người gửi thêm một ít tới đây”
“Còn một ít, hẳn là có thể ăn đến mùa hè, nếu như thuận tiện thì làm phiền cháu nói với mẹ cháu mua giúp dì một ít, cần bao nhiêu tiền bảo cháu nói với dì, à, cháu giúp dì mang sữa về nha, nhưng mà hình như phiếu sữa bột chỗ dì không có”
“Mẹ cháu nói dì muốn sữa bột thì trả tiền sữa bột là được, không cần phiếu"
“Vậy thì cảm ơn mẹ cháu nha”
Hai chị em cũng là người có mắt nhìn, thấy bọn họ bận rộn cũng không ở lại làm phiền, quay qua chơi cùng Mục Thanh ở bên cạnh trong chốc lát liền chào hỏi một tiếng trở về.
Vương Thái Hà qua hỏi Lâm Ngọc: “Mẹ vừa rồi ở xa xa nhìn, đó là con của nhà họ Hình đi?”
“Vâng, đoán chừng là tới huyện thăm ông bà nội bọn chúng, thuận tiện tới thăm Thanh Thanh một lát ấy mà"
“Không còn chuyện gì nữa hả?”
Lâm Ngọc nhìn trái nhìn phải không có ai, nhỏ giọng nói: “Mẹ Hình Lị hỏi con Thanh Thanh đã ăn hết sữa bột chưa, nếu ăn hết thì bảo để cô ấy sẽ lấy thêm một ít, không cần phiếu."
“Người ta nhà cao cửa rộng, còn nhớ rõ sữa bột Thanh Thanh sắp ăn xong rồi sao?”
Vương Thái Hà có chút không tin.
Lâm Ngọc mỉm cười: “Mẹ, người phải tin tưởng trên đời vẫn còn nhiều người tốt”
Vương Thái Hà mím môi rời đi, nói cái gì mà người tốt nhiều, vừa nhìn liền biết không phải không có chuyện gì xảy ra.
Người nhà họ Hình đến chỉ là một khúc nhạc đệm nhỏ, việc nên làm thì vẫn phải làm.
Mục Thanh cũng không nhớ được qua bao lâu, có một ngày mẹ cô bé tưới nước cho ruộng xong, sau ngày hômđó người liền rảnh rỗi. Nghe cha mẹ mình nói chuyện Mục Thanh mới biết được, gieo hạt xong, các loại mầm còn chưa trưởng thành nên mấy ngày này có thể miễn cưỡng nghỉ ngơi một thời gian ngắn.
Lâm Ngọc mấy ngày nay ở nhà vội vàng tắm rửa phơi nắng, đem chăn ga trải giường thay ra đều giặt sạch cất đi, thời tiết nóng lên nên dùng loại mỏng một chút.
Mục Thanh nằm trong giỏ trúc bồi mẹ mình làm việc, ánh mắt cô bé nhìn chằm chằm mấy cây ăn quả trên sân như đào với anh đào, nhìn cành lá chúng tuy tươi tốt, tràn đầy sức sống nhưng đáng tiếc, không có kết quả .
“Lâm Ngọc có ở nhà không?”
“Đây đây”
Lâm Ngọc xoa xoa tay đi mở cửa: “A, mọi người đây là mới từ trên núi trở về à”
“Còn có một giỏ củi này, tôi để trong sân cho cô nha, đều là củi khô hết, cô mang đến phòng bếp là có thể đốt.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận