Hai người đi tìm thì thấy non nửa giỏ gừng đã được phơi khô, cả hai không nghĩ ngợi gì nhiều liền lấy dao phay đập nát bỏ vào nồi lớn đun sôi.
Mấy bó củi khô được lấy trên gác xuống, từng cây từng cây được nhét vào trong bếp lò đang cháy, lửa lớn hừng hực nhanh chóng bốc lên, Quế Hoa ngồi xổm bên cạnh bếp lò cũng cảm thấy cả người đang dần trở nên ấm áp hơn.
Tóc cô ấy ướt đẫm, từng sợi tóc rũ xuống hai má, môi có chút tái nhợt mở lời cảm kích với Lâm Ngọc: “May mắn tối hôm qua Kế Đông mang Tiểu Thạch Đầu và Nha Nha đến nhà cô, bằng không hai đứa nó mà dầm mưa thì kiểu gì cũng sinh bệnh."
“Giữa chúng ta không cần nói những thứ này. Nước nóng rồi, cô mau đi tắm kẻo lạnh vào người, có mang quần áo lên đây chưa, nếu cô không chê thì để tôi tìm cho một bộ xiêm y cũ của tôi”
“Cái này dĩ nhiên là phải mang theo rồi, tôi đi tắm đây”
Quế Hoa sờ sờ cái đầu nhỏ của con trai với con gái nhà mình: “Ở chỗ này chờ mẹ”
“Dạ!”
Tiểu Thạch Đầu ngoan, lôi kéo em gái canh giữ ở trước bếp lò.
Mọi người bận rộn tắm rửa, nồi nước nóng trong phòng bếp chưa từng nguội lại dù một giây một phút, mọi người không vì thế mà mệt mỏi, tất cả đều cười nói chờ trời quang, đến lúc đó mang chút củi lửa đến cho nhà bọn họ.
Rửa mặt xong đã đến giờ cơm tối, không cần Lâm Ngọc làm gì, lúc mấy nhà đi lên đây đều mang theo lương thực, lúc này người mang khoai lang ra, người thì mang gạo, tất cả thương lượng chia nhau nấu cơm.
“Lâm Ngọc à, bình kim chi nhà cô ở đâu? Ăn cháo mà không có kim chi thì không được”
“À, để tôi tìm."
Lâm Ngọc vội vàng trở về phòng tìm con gái, lúc ấy quá vội vàng nên tâm trạng cô có chút hoảng hốt, không suy nghĩ gì liền lấy bình kim chi đặt ở góc tường bảo con gái giấu đi.
“Con gái, mau lấy bình kim chi ra”
Mục Thanh vừa vào phòng ngủ liền bị mẹ hạ giọng thúc giục.
Cô bé suy nghĩ một hồi lâu mới tìm được bình kim chi.
Bên ngoài lại vang lên tiếng gọi của người khác, Lâm Ngọc vội vàng ôm bình kim chi đi ra ngoài.
“Hai mẹ con nhà cô thật thú vị, bình kim chi không để trong phòng bếp mà lại để trong phòng ngủ"
“Không phải, bình kim chi ban đầu được đặt ở phòng khác, lúc trước không phải đem mấy phòng đó để cho mọi người nghỉ ngơi hay sao, thế nên tôi mang mấy đồ vật vụn vặt chuyển đến phòng ngủ."
Vị thím nói chuyện kia cảm động đến mức khoé mắt đều đỏ lên: “Lúc nước sắp ngập lên tôi đã nghĩ, may mắn nhà cô ở trên sườn núi, nếu không mấy nhà chúng tôi đều không có chỗ đi mất”
“Thím, lúc trước trong nhà sửa phòng ở thím cũng tới giúp một tay, bây giờ cho các thím ở vài ngày thôi mà có gì đâu”
Tất cả mọi người đều vui vẻ, quay đầu nói với Vương Thái Hà: “Con dâu nhỏ này của bà thì ra không thích tụ tập, chúng tôi cũng không biết nó lại biết nói chuyện như vậy"
Vương Thái Hà cười gật gật đầu: “Con bé nha, trong lòng tuy biết rõ nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ không nói, xứng với tính tình nôn nóng của Kế Đông, vừa vặn một cặp luôn”
Mục Kế Đông khiêng củi lửa đi vào: “Con lại nghe thấy mẹ nhắc tới con rồi đó”
Vương Thái Hà trừng mắt nhìn con trai mình một cái: “Vừa rồi tìm bình kim chi không thấy con, đi đâu vậy."
“Còn có thể đi đâu hả mẹ, con đi lên trên gác ôm chút củi khô xuống. Nhà chúng ta cũng hơn mười người, một nồi cơm khẳng định không đủ ăn, con đây không phải chuẩn bị trước để đề phòng hay sao”
Trong phòng bếp nhiều người ồn ào, lúc này mặc ấm lại còn có cơm ăn, tất cả mọi người có tâm tình nói giỡn.
Mọi người dưới chân núi không có tâm tình tốt như vậy, đặc biệt là ở nơi có địa hình nhỏ, trũng, ngày nào cũng phải chạy đi chạy lại kiểm tra mực nước, trong lòng lúc nào cũng nơm nớp lo sợ nước sẽ ngập lên.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận