Địa thế của thôn họ Mục khá cao, ngay cả thôn bọn họ cũng ngập lũ, vậy mấy thôn làng bên dưới, thậm chí là huyện thành cách đây sáu, bảy ki lô mét e là không xong.
Từ dưới chân núi vọng đến tiếng động cơ xe hơi, trong mưa lớn, vài người xuống xe toàn thân ướt sũng, Mục Kế Đông thấy bọn họ đang xem xét sông ngòi, một đường hướng lên núi mà đi.
Mục Kế Đông thở dài: “Vô dụng thôi, mưa quá lớn, chúng ta ngăn không được.
Lâm Ngọc ôm con gái trèo lên gác xép, Mục Thanh làm ổ trong lòng mẹ, từ trên cao nhìn xuống có thể thấy rõ mọi thứ, để huyện thành và mấy thôn bên dưới không bị ngập, chuyện duy nhất mà bọn họ có thể làm chính là đi khơi thông hạ du, để nước chảy ra ngoài.
Mục Kế Đông nói với vợ: “Em về trước đi, cùng với Thanh Thanh cất hết những thứ không nên xuất hiện, lát nữa anh xuống núi đón cha mẹ lên đây, cả Quốc Trụ nữa, cậu ấy bị thương ở chân không tiện đi đứng, lỡ như đêm đến nước dâng cao thì chạy không kịp."
Lâm Ngọc gật gật đầu: “Phòng của nhà chúng tôi ở đâu cũng rộng rãi thoáng mát hết, nếu trải cả thảm xuống dưới đất hay chen chúc thì một gian phòng cũng có thể chứa tới mười mấy hai mươi người mà không thành vấn đề.”
“Báo với cha mẹ, anh cả cùng Quốc Trụ ở gian bên cạnh phòng của Thanh Thanh”
Lâm Ngọc đi phòng bếp nấu nước rồi mang Tiểu Thạch Đầu cùng Nha Nha đi qua.
“Thạch Đầu với Nha Nha ngoan ngoãn giúp thím nấu nước chút nha, chú Kế Đông vừa xuống chân núi đón cha mẹ hai đứa lên đây rồi, một lát nữa quần áo của ba người đó chắc chắn sẽ bị ướt, chúng ta nấu nước sôi để chút có nước nóng cho họ tắm ha."
Tiểu Thạch Đầu kéo kéo em gái mình, ngoan ngoãn gật đầu: “Tiểu Thạch Đầu biết rồi”
Lâm Ngọc cười nói: “Lát nữa nấu trứng gà, hai đứa cùng Thanh Thanh mỗi người một quả, chịu không ?”
Tiểu Thạch Đầu ngượng ngùng xoay xoay cơ thể, vươn đầu ngón tay có chút mập: “Chỉ cần một quả thôi, cháu cùng Nha Nha ăn chung cũng được."
Lâm Ngọc dỗ hai đứa nhỏ đi phòng bếp, sau đó ôm lấy con gái vào nhà kiểm tra phòng ngủ bên phải rồi bên trái, cuối cùng là kiểm phòng chính ở giữa nhà, thấy tất cả đều ổn thỏa cô mới cảm thấy yên lòng.
Qua hơn một giờ, nước trong nồi đã sôi cũng đã sôi được một lát, Lâm Ngọc mới nhìn thấy có người đi lên, cô để con gái ở trong phòng rồi nhanh chóng đi hỗ trợ.
Một nhóm hơn ba mươi người, ngoại trừ cha mẹ chồng, một nhà anh cả, chị dâu với Mục Quốc Trụ đang được nâng lên thì còn có ba bốn hộ gia đình khác.
Địa hình ngôi nhà của mấy người kia có hơi thấp nên có chút nguy hiểm, vì thế mà Mục Giải Phóng bảo bọn họ sơ tán trước.
“Cha mẹ, anh cả cùng Mục Quốc Trụ, mọi người trước tiên ở phòng bên trái, mấy nhà còn lại cứ tự mình thương lượng, phòng phía tay hay phòng phía đông đều có thể sử dụng được.”
Sau khi Mục Kế Đông sắp xếp xong chỗ ở liền quay qua giúp đỡ mọi người khiêng Quốc Trụ vào trong nhà. Mấy nhà đi lên đều mang theo mấy đồ vật quý giá trong nhà lên, lương thực và chăn bông đều ở đây, đối với những người như họ thì chỉ cần có hai thứ này là được, nằm dưới đất cũng không sao, có ăn có uống có chỗ che nắng che mưa.
Lâm Ngọc quan sát thấy trên người bọn họ đều bị mưa ướt, đầu ngón tay bây giờ bị lạnh biến thành màu xanh tím với lớp da trắng nhợt, cô phản ứng nhanh chóng lấy ra mấy cái khăn khô đưa cho bọn họ lau.
Trời còn chưa nóng lên nên mùa này mà dầm mưa thì quả thực không dễ chịu chút nào.
“Mọi người cứ cầm mấy cái khăn lau khô người trước, tôi ở sau bếp nấu nước xong hết rồi, bây giờ có nước nóng thì mọi người cứ tắm xong rồi chúng ta nói sau cũng không muộn”
Vương Thái Hà bước nhanh vào phòng bếp: “Trong nhà có gừng khô không, nhiều người mắc mưa như vậy phải uống nước gừng”
“Trong nhà hình như vẫn còn ấy mẹ”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận