Vượt qua kiểu gì ư?
Cây đổi chỗ thì chết, người đổi chỗ thì sống.
Người già yếu bệnh tật không thể động đậy thì chỉ có thể chết đói chết khát, người còn động đậy được thì chạy nạn đến nơi khác!
Mục Giải Phóng về thôn, cho triệu tập thôn dân, bọn họ phải tự nghĩ cách cứu mình. Đường ra duy nhất của thôn bọn họ nằm ở trên núi.
Đàn ông khỏe mạnh của thôn họ Mục cầm vũ khí tập hợp thành nhóm rồi lên núi, Mục Kế Đông cũng muốn đi, Mục Thanh lại kéo người không thả, chỉ cần anh dám đi một bước, Mục Thanh lập tức khóc tê tâm liệt phế.
Mục Kế Đông nghẹn họng dỗ: “Con gái ngoan, cha vào núi sâu gánh nước về cho con!”
Mục Thanh rốt cuộc vẫn không ngăn được cha mình, cha cô bé vừa đi, tối đến Mục Thanh liền mất ngủ, Lâm Ngọc cũng ngủ không ngon, cả đêm ôm con gái dỗ dành.
“Không xong rồi, không xong rồi, chúng tôi đụng trúng bầy heo rừng, chân của Mục Quốc Trụ bị húc gãy rồi."
“Mục Nhị Oa nôn ra máu rồi!”
“Bác sĩ, bác sĩ chân đất có ở đây không?”
“Người đâu nhanh lên!”
Lâm Ngọc ôm con gái lao ra ngoài, chỉ thấy mười mấy cây đuốc tạo thành một con rồng lửa từ trên núi chạy xuống, núi lớn đen kịt giống như ác thú, ánh lửa không ngừng lay động tựa như tính mệnh tràn ngập nguy cơ, dưới ánh lửa lập lòe là tiếng kêu rên của người nằm trên cáng, trong bóng đêm phá lệ thê lương.
Bên ngoài vừa vang lên tiếng hét, Mục Thanh lập tức bừng tỉnh, Lâm Ngọc che lại hai mắt cô bé, Mục Thanh cố gắng mở to mắt, cha cô bé đâu rồi?
Hai mẹ con đợi mãi đợi mãi, mới nhìn thấy người đi cuối con rồng lửa.
Mục Kế Đông đặt thùng nước trên lưng xuống, không chút để ý lau mồ hôi trên mặt: “Hai mẹ con trở về ngủ đi, anh vào trong thôn nhìn xem thế nào?"
“Anh về sớm chút, không có anh ở nhà, Thanh Thanh không dám ngủ”
Lâm Ngọc thật sự lo lắng. Trên khuôn mặt mệt mỏi của Mục Kế Đông lộ ra tươi cười: “Nhanh lắm, anh nhìn Quốc Trụ xong sẽ về ngay”
Biết cha đã về, Mục Thanh có thể yên tâm đi ngủ rồi, cô bé ngáp một cái thật to, sau đó dựa vào lòng mẹ ngủ thiếp đi.
Tại thôn làng dưới chân núi, Mục Quốc Trụ đau đến toát mồ hôi lạnh, bác sĩ chân đất tìm được hai tấm ván gỗ: “Cậu chịu khó một chút, cần phải nắn xương lại cho đúng, bằng không sau này què cũng đừng trách tôi"
Mục Quốc Trụ cắn khăn lông: “Ông bắt đầu làm đi!”
Bác sĩ chân đất vừa ra tay, Mục Quốc Trụ lập tức khó chịu hừ một tiếng, chuyện sau đó tiến triển nhanh hơn, chẳng mấy chốc đã băng bó xong.
“Không biết tình huống của Mục Nhị Oa bên đó thế nào rồi?”
“Tôi vừa qua đó nhìn xem, tổn thương nội tạng, may là không trúng chỗ hiểm, điều dưỡng một thời gian sẽ tốt lên”
“Tên nhãi đó là kẻ lỗ mãng, lá gan to không chịu nghe khuyên bảo, tưởng rằng heo rừng là thịt trong đĩa của mình, vừa không chú ý đã bị heo rừng húc ngã, nếu không phải Mục Kế Quân và anh trai của hai bọn họ động tác nhanh, chỉ sợ bụng của cậu ta đã bị xuyên thủng rồi."
Mục Kế Đông đứng ở một bên không nói gì, chờ người đi hết rồi, anh mới nói: “Nói Quế Hoa chăm sóc cậu ấy cho tốt, Thạch Đầu với Nha Nha đến nhà tôi ở, các cậu không cần lo lắng. Còn nữa, sáng mai đừng nấu cơm, tôi bảo Lâm Ngọc nấu xong bưng qua cho mọi người”
“Được! Bọn tôi cũng không khách sáo với anh nữa. Trời sắp sáng rồi, anh cũng về ngủ một giấc đi”
Mục Kế Đông dẫn hai đứa nhỏ về nhà mình, bên ngoài tối thui, hai đứa nhỏ không quen đi đường núi, Mục Kế Đông ngồi xổm xuống: “Trèo lên lưng chú này, chú cõng cháu”
“Dạ”
Tiểu Thạch Đầu dụi mắt, quay đầu nhìn cha mẹ trong phòng, sau đó ngoan ngoãn trèo lên lưng Mục Kế Đông.
Trên lưng Mục Kế Đông cõng Tiểu Thạch Đầu, trước ngực bế Nha Nha. Đường lên núi càng khó hơn khi đi trong bóng tối, hai anh em nghe thấy tiếng thở hổn hển của Mục Kế Đông, cũng ngửi thấy mùi mồ hôi trên người anh, giống như cha của hai anh em vậy, thật an tâm.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận