Lúc này Hình Lị thật sự rất ngại, nhà cô bé bỏ ra một con gà mái già, nhà người ta lại bỏ ra dược liệu quý như vậy, là nhà mình chiếm lợi của người ta rồi.
“Dì Lâm à, có thứ gì mà dì rất muốn hay không?”
Lâm Ngọc cười nói: “Dì chả muốn cái gì cả, hiện tại hết thảy đều rất tốt."
“Dì không muốn vào thành phố sao? Cháu nói cha mẹ cháu tìm công việc cho dì nhé."
Lâm Ngọc lắc đầu: “Ở nông thôn rất tốt, vừa rộng rãi vừa tự tại."
Hình Lị cảm thấy thật rối rắm, nhân tình lớn như vậy phải trả thế nào đây?
Thôi, quay về lại nói với cha mẹ một tiếng, cha mẹ cũng uống canh gà mà, để hai người bọn họ tự trả nhân tình cho người ta.
Tính cách Lâm Ngọc vốn dịu dàng, cô bé nghịch ngợm khó chơi như Hình Lị khi ở trước mặt cô cũng nhịn không được ăn nói nhỏ nhẹ hơn.
Sau khi cơm nước xong xuôi, ba chú cháu bưng nồi đất của nhà mình về nhà, người nhà họ Hình đều chờ bọn họ bưng canh gà hầm về mới bắt đầu ăn.
Hình Lị lớn tiếng nói: “Có thể uống canh gà, nhưng nhớ phải trả nhân tình cho nhà người ta đấy!”
“Trả, trả chứ, tổ tông à, nhanh đặt canh gà xuống, đừng làm rớt."
Dựa vào món canh gà dưỡng sinh, người hai nhà cứ vậy mà lui tới với nhau, quan hệ càng ngày càng tốt, năm nay mọi người đều trải qua rất vui vẻ.
Bởi vì người trong thôn họ Mục sớm đem tiền cùng với thịt trong nhà đi đổi lương thực, cho nên năm nay tuy không có thịt ăn như năm ngoái nhưng nghĩ đến chuyện lương thực được đổi từ thịt vẫn yên ổn nằm trong nhà thì năm nay trôi qua khá là suôn sẻ.
Tết âm lịch trôi qua thật nhanh, sau tháng giêng thời tiết bắt đầu ấm dần lên, mọi người đều mong chờ mưa xuân, nhưng kì kèo mãi đến tiết Thanh Minh cũng không rơi một giọt.
Người làm nông không khỏi thở dài, ông trời không muốn cho bọn họ một con đường sống nữa hay sao?
Căn cứ vào tiết khí (/), thời điểm trước và sau tiết Thanh Minh năm ngoái rất ít khi không có mưa, năm nay không chỉ không có mưa, tiết Thanh Minh vừa trôi qua, nhiệt độ trong không khí lập tức tăng lên, cây cải dầu cùng với mầm lúa mạch vốn dĩ còn chút hơi thở thoi thóp, nay hoàn toàn bó tay chịu chết.
(/) tiết khí : là 24 điểm đặc biệt trên quỹ đạo của Trái Đất xung quanh Mặt Trời, mỗi điểm cách nhau 15°.
Nó được sử dụng trong công tác lập lịch của các nền văn minh phương đông cổ đại như Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản, Triều Tiên để đồng bộ hóa các mùa. (24 tiết khí gồm có: Lập Xuân, Vũ Thủy, Kinh Trập, Thanh Minh,…)
Sông ngòi không còn nước để tưới tiêu cho đất đai, ngay cả giếng nước trong nhà cũng sắp thấy đáy, trong gia phả nhà họ Mục có ghi lại, mấy chục thế hệ đều sống ở huyện Mang Sơn, sinh sống mấy trăm năm, đây là lần đầu tiên gặp phải trận thiên tai bậc này.
Đầm nước nhỏ trên núi hoàn toàn khô cạn, ống trúc dẫn nước về nhà không rỉ ra được giọt nào nữa, ngày nào Mục Kế Đông phải xuống núi gánh nước về.
Mục Thanh bắt đầu lo lắng, đây không phải là điềm tốt. Theo ghi chép trong sách sử, ở mỗi một triều đại, tai họa thường đồng loạt xảy ra, nối liền với hạn hán có thể là lũ lụt, là ôn dịch, cũng có thể là sâu bệnh phá hoại mùa màng.
Mục Kế Đông thở dài: “Chúng ta sơ ý quá, nghĩ đến thiếu lương thực, sao lại không nghĩ đến thiếu nước chứ?”
Lâm Ngọc cũng ưu sầu: “Nếu còn tiếp tục thiếu nước như thế này nữa, gà mái già trong nhà e là không giữ được, chúng ta nuôi không nổi."
“Đừng nói là gà, ngay cả heo trong thôn cũng sắp khô chết rồi”
Mấy ngày nay, ngày nào Mục Giải Phóng cũng đi huyện thành, còn chờ gì nữa, cứu trợ nha! Đại đội trưởng của mấy thôn khác đều đến huyện thành, bên đó chỉ trả về một câu, họ cũng bó tay.
“Nói thật với mọi người luôn, tình huống bên này của chúng ta còn được tính là tốt, rất nhiều địa phương bên ngoài vào mùa xuân năm ngoái đã có tình cảnh giống chúng ta hiện tại, không biết năm nay bọn họ vượt qua kiểu gì nữa?”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận