Cùng lúc đó ở nhà họ Hình, hôm nay vợ chồng Hình Định Bắc lái xe đưa con cái về huyện Mang Sơn thăm cha mẹ, mang về một khói vải hoa nhí màu vàng nhạt bảo chú út đem tặng cho nhà họ Mục, xe cũng để chú ấy lái.
Đợi đến giờ ăn trưa, đợi mãi đợi mãi chẳng thấy người trở lại, Vân Linh hỏi em dâu Tưởng Hàm: “Đường đi có mấy ki lô mét mà giờ vẫn chưa về, có phải là nhà họ Mục giữ chú ấy ở lại ăn cơm không nhỉ?”
“Không thể nào, chị dâu cũng không phải không biết, Định Nam ăn uống rất kén chọn, có thể ăn quen cơm nhà nông sao?”
Ông Hình nói: “Không đợi nữa, ăn cơm thôi, đừng để Lị Lị với Chiêu Chiêu bị đói”
Hình Định Bắc nhìn con trai con gái: “Hai chị em nó, một đứa mười hai tuổi, một đứa tám tuổi, cũng không còn nhỏ nữa, đợi một chút cũng không đói chết được."
Bà Hình không chịu: “Con bình thường ở nhà cũng đối xử với cháu nội ngoan của mẹ thế à?”
Hình Lị vội vàng dựa vào ngực bà nội giả vờ ngoan ngoãn: “Cha cháu ở nhà ức đã hiếp cháu với em trai như vậy đó, bà nội phải làm chủ cho chúng cháu nhé."
Tưởng Hàm bật cười: “Mọi người đừng cãi nữa, nghe lời cha, chúng ta ăn cơm thôi, lát nữa Định Nam về lại nấu thêm là được."
“Ăn cơm, ăn cơm!”
Người nhà họ Hình đợi đến một giờ trưa, đang tính dọn cơm ra thì có tiếng động cơ xe ô tô vọng lại từ ngoài sân, Hình Định Nam về rồi.
“Tên tiểu tử này, sao muộn vậy mới về?”
Hình Định Nam cười hì hì đáp: “Đều ăn rồi, vừa vặn hôm nay con mang về cho mọi người ít đồ ngon"
“Cái gì, đồ ngon?"
Bà Hình còn chưa nói hết câu, Hình Định Nam đã nhấc nắp nồi ra, bà ấy liền không nói gì được nữa. Không cần nói gì hết, vùi đầu ăn mới là sự tôn trọng lớn nhất đối với đồ ăn ngon.
Nhưng, dù phần canh gà còn sót lại khá là nhiều, bát cơm của nhà họ Hình lại nhỏ, nhưng người trong nhà mỗi người một bát thì canh trong nồi cũng cạn, muốn múc thêm thì chịu!
Cả nhà ăn vẫn chưa tận hứng, Hình Định Nam đã thỏa mãn vuốt vuốt bụng, vẫn là anh ta ăn đã miệng nhất.
Hình Lị là quỷ tinh ranh: “Chú út này, chú nói chú gọi người ta là anh Kế Đông, vậy không phải cháu với Hình Chiêu chính là cháu trai cháu gái của người ta sao, chú nói xem, nếu tối nay chúng ta đi cọ cơm, người ta có chịu thu nhận hay không?”
Vân Linh cười mắng: “Cả ngày chẳng chịu chăm chỉ học hành, thông minh đều dùng hết vào mấy chuyện này rồi”
Người cả nhà đều bật cười, qua mấy lần lui tới, nhà họ Mục này nha, quả thật có chút không tầm thường. Nếu bọn nhỏ có thể hòa hợp với nhau, sau này thường xuyên qua lại cũng tốt, cứ như bạn bè vậy.
Lúc này bọn họ còn không nghĩ tới, hai đứa trẻ nhà bọn họ một đứa học cấp hai, một đứa học tiểu học, mà con gái của Mục Kế Đông vẫn còn nằm trong nôi bú sữa, sao có thể chơi đùa với nhau được?
Chịu không nổi hai chị em Hình Lị với Hình Chiêu quấn lấy làm phiền, Mục Kế Đông bèn đưa hai đứa nhỏ đến nhà họ Mục một chuyến, mang theo một con gà mái già to mập, còn có hai cái nồi đất to, một cái là của nhà họ Mục, một cái là của nhà bọn họ.
Hình Định Nam nghĩ đến dược liệu hầm canh, lại chọn một ít dược liệu thường dùng trong đống dược liệu được cất giấu rất kỹ của vợ anh ta, sau đó mang theo.
Hình Lị suy xét rất đầy đủ, trời vừa sáng liền đi, chính là chừa đủ thời gian hầm canh.
Người ta đã đem nguyên liệu đến tận cửa rồi, Lâm Ngọc cũng không tiện từ chối, bảo Mục Kế Đông trông đứa nhỏ, còn mình thì vào bếp hầm canh.
Gà mái già quá mập, dùng dao chặt thành hai phần, hai nồi đất mỗi nồi một phần, nhân sâm hôm qua dùng chưa hết cũng chia đôi cho vào hai nồi, lại cho thêm các dược liệu khác nữa.
Hình Lị ở trong bếp giúp đỡ nhóm lửa, cô bé không nhận ra mấy loại dược liệu khác, nhưng lại rất quen thuộc với nhân sâm, là dược liệu mà trong nhà phải dùng giá cao để mua, ông bà nội ăn nhân sâm xong tinh thần sẽ tốt hơn.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận