Lúc trước Mục Kiến Đông nói với anh ta rằng nhân sâm đã hết, nhưng giờ đây anh ta lại nếm được vị nhân sâm trong canh gà, anh ta cũng không hỏi có phải là nhân sâm hay không. Về phần tại sao không hỏi, người thông minh nên hiểu không cần thiết truy tìm căn nguyên làm gì, ngoan ngoãn uống canh là được rồi.
Ôi chao, nghĩ đến phương thuốc, lúc này Hình Định Nam trông chẳng khác gì con mèo thèm thuồng nhìn chằm chằm cá khô nhưng ăn không được, cầu mà không được, khó chịu nha.
Lời đến bên miệng, anh ta chỉ thốt ra một câu: “Cho thêm bát nữa đi"
“Ha ha ha, vẫn chưa tới lúc, đợi chút nữa đi”
Canh gà đã thơm vậy rồi còn bảo chưa tới lúc? Hình Định Nam vốn định tặng đồ xong thì về, hiện tại không cần nghĩ ngợi mà lựa chọn ở lại cọ cơm, trực tiếp ngồi xổm trong bếp nói chuyện phiếm với Mục Kế Đông, đồng thời chờ uống canh gà.
Rốt cuộc chờ đến giữa trưa, Lâm Ngọc mỉm cười bước vào: “Có thể ăn rồi"
Hình Định Nam lập tức nhóm người dậy: “Để tôi giúp chị một tay”
“Cậu là khách, để Mục Kế Đông làm."
“Đúng đúng, để tôi."
Mục Kế Đông nhận lấy chiếc khăn vợ đưa, bọc núm nồi lại rồi nhấc nắp lên.
Ôi cái hương vị này nha, Hình Định Nam hít sâu một hơi.
Bản thân Mục Kế Đông cũng thèm, vội lấy chậu ra, múc hơn phân nửa canh gà, thịt gà cũng múc một nửa, đậy kỹ nắp rồi bưng sang nhà cũ.
Mục Kế Đông vội vã bưng canh chạy về phía nhà cũ, mẹ anh với chị dâu cả đang nấu cơm, anh đặt canh gà trong bếp: “Nhà con hầm canh gà, Lâm Ngọc bảo con bưng nửa nồi sang cho cha mẹ với mọi người, chiều nay trả chậu lại cho chúng con là được."
Mục Kế Đông nói xong liền chạy, Vương Thái Hà còn chưa kịp hỏi gì, chỉ nói được một câu, nhìn thằng con chạy như chó rượt kìa.
Vương Xuân Linh mở nắp chậu ra, mùi thơm lập tức xộc vào mũi, hai anh em Mục Hồng Vệ và Mục Hồng Kỳ đang chơi dưới hiên mũi thính như chó, nháy mắt đã có mặt trong bếp.
Mục Kế Đông chạy nhanh hơn nữa, người trong thôn chỉ thấy anh lướt qua như một làn khói, chạy lên sườn núi mà tốc độ dưới chân cũng không giảm.
Mục Thanh ôm bình sữa vừa uống vừa hít hà cái mũi, cô bé cũng thèm nha, chỉ là không thể ăn, chỉ có thể uống sữa.
Canh gà dưỡng sinh chan ăn với cơm, một bữa này ăn đến tâm viên ý mãn.
Chẳng qua bụng người có hạn, bát cơm nhà họ Mục to như cái đấu, đàn ông trưởng thành nhiều nhất ăn hai bát cơm chan canh là no rồi.
Buổi chiều Hình Định Nam có việc phải làm, ăn cơm xong thì về nhà, Lâm Ngọc bảo Mục Kế Đông lên gác xép lấy một con thỏ hoang phơi khô tặng cho anh ta mang về, Hình Định Nam vội vàng từ chối: “Không cần, không cần đâu”
“Phải đưa chứ, khối vải cậu đưa tới ít nhất dài hai trượng, đủ cho người lớn may từ ba đến bốn bộ quần áo, chúng tôi không thể chiếm lợi của cậu được."
“Không phải."
Hình Định Nam đỏ mặt, ngượng ngùng nói: “Tôi không cần thỏ khô, canh gà còn sót lại có thể cho tôi không? Tôi mang về nhà cho cha mẹ nếm thử”
Mục Kế Đông và Lâm Ngọc nhìn nhau, lần này đến phiên bọn họ ngượng rồi, ai lại lấy đồ nhà mình ăn thừa tặng người ta chứ, có chút không làm được.
“Không có việc gì, lúc chúng ta ăn đều dùng muôi múc ra bát, sạch sẽ mà, tôi không chê đâu."
Hình Định Nam đã nói đến nước này rồi, Mục Kế Đông bèn đáp ứng: “Canh gà cậu cứ lấy đi, cũng lấy thỏ khô luôn, đừng từ chối nữa, cậu mà từ chối tức là không coi tôi là anh em"
“Được, sau này tôi gọi anh là anh, anh Kế Đông, cảm ơn nhé!”
Chà, bác sĩ bệnh viện Nhân dân gọi anh là anh nha, Mục Kế Đông vui đến mức không biết đâu là đông tây nam bắc nữa, nhất thời kích động bảo Hình Định Nam ôm cả nồi đi luôn: “Nồi đất giữ ấm, bây giờ bưng về thì canh vẫn còn nóng đấy."
Hình Định Nam không nán lại quá lâu, hôm nay anh ta lái xe tới, một tay bưng nồi đất một tay xách thỏ khôn thoăn thoắt xuống núi về nhà.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận