Mục Kế Đông ôm lấy con gái, tiêu tiền rất hào phóng: “Anh thợ, lấy liền, chúng tôi muốn lấy hình vào buổi chiều"
“Cậu này, một tấm hình lấy tiền phải thêm mấy hào đó, không có lời đâu, ngày mai hãy tới lấy”
“Không sao, thêm tiền thì thêm tiền. Chúng tôi ở dưới huyện nên chiều phải về, đợi không kịp!”
“Được, lúc này tôi cũng không gấp, tôi đi rửa hình cho cậu ngay, chiều nhớ tới lấy."
“Cảm ơn anh nhé!”
Đi khỏi tiệm chụp ảnh rất xa Mục Thanh mới nghiêng đầu nhìn ra chỗ khác.
"Đang đi đâu thế? Sao mà càng đi càng hẻo lánh thế?”
Lâm Ngọc hơi lo lắng: “Chúng ta đang đi đâu thế?”
“Yên tâm đi an toàn lắm, anh dẫn em tới một chỗ tốt."
Cái chỗ tốt mà Mục Kế Ðông nói là một khu nhà lều lụp xụp. Nằm eo hẹp bên trong thành phố, không có nhà ở hoặc là người không có nhà, tìm một mảnh đất dùng ván dựng lên thành một căn nhà, khóa cửa lại thành tạmthời thành nhà của mình.
Người như thế thì nhiều lắm, lúc này lều gỗ ngày càng nhiều, thể loại người nào cũng có, cũng ngày càng phức tạp.
Mục Kế Đông địu con gái trước ngực, hai tay rảnh rang kéo vợ đến bên cạnh mình: “Em theo sát anh”
Lâm Ngọc khẩn trương gật đầu: “Em đi với anh”
Sau mấy phút rẽ trái rẽ phải, người trước mắt trở nên nhiều hơn, hầu như ai nấy đều mang theo giỏ tre hoặc làtúi xách, từng túp lều gỗ nằm san sát nhau, cửa lều nửa khép nửa mở, Lâm Ngọc tinh mắt, nhìn thấy bên trong bày bán các loại lương thực và rau củ, nghe bọn họ nhỏ giọng mặc cả thì giá không hề rẻ chút nào.
Mục Kế Đông nhỏ giọng nói: “Vậy thì phiếu lương ba mươi ký chắc chắn mua không đủ, chúng ta lại mua thêmchút lương thực giá cao đi."
Hai vợ chồng đến trước một nhà bán thịt, đẩy cửa bước vào trong, Mục Kế Đông nhìn trúng một miếng xương sườn: “Bao nhiêu tiền?”
“Miếng thịt nạc này á? Rẻ nha, đưa tôi một đồng là được”
Lâm Ngọc nhìn miếng thịt đánh giá, thịt nạc mà còn bán đắt hơn cả mỡ heo, còn nói rẻ?
Mục Kế Đông cũng không trả giá, lại chọn thêm hai cái móng heo cùng với một ít thịt mỡ, trả tiền xong thì xách đồ rời đi.
Trên lưng Lâm Ngọc vác theo một chiếc giỏ rỗng, mặt trên dùng một tấm vải gai màu xám đậy lại.
Người đến đây mua hàng hóa giá cao đều dùng vải che giỏ của mình lại nhằm ngăn chặn tai mắt của người khác, cho nênhai vợ chồng làm vậy cũng không có gì khác người.
Lúc Mục Kế Ðông bỏ thịt vào giỏ, Mục Thanh cũng thò tay nhỏ của mình vào theo, Mục Kế Đông bật cười:
“Con gái của cha thật lanh lợi."
Mua thịt chỉ là thuận tiện, mục đích của chuyến đi lần này vẫn là mua lương thực, một lần cũng không cần mua quá nhiều, nhiều nhất chỉ mua mười lăm hai chục ký, chia ra mua ở nhiều nơi, sau đó giấu ở trong giỏ, dặn Mục Thanh cất số lương thực này đi. Khi đã mua kha khá rồi, hai vợ chồng đến cửa hàng quốc doanh ăn trưa, Mục Kế Đông xa xỉ gọi một đĩa thịt kho tàu, Mục Thanh hít hà cái mũi, thơm quá!
“Thanh Thanh ngoan nào, bây giờ con vẫn chưa ăn được món này, chờ năm sau lớn hơn chút, cha lại đưa con đến đây ăn."
Khách ở bàn bên nghe vậy thì bật cười: “Món thịt kho tàu này nha, không phải anh muốn ăn lúc nào cũng được đâu, chỉ khi cận kề tết nhất, hàng về nhiều, chứ ngày thường muốn mua cũng chưa chắc mua được."
Nhân viên phục vụ bưng đồ ăn lên nghe vậy thì gật đầu lia lịa: “Vị đồng chí này nói đúng đấy, tôi nghe đầu bếp nói, hiện tại hạn hán lương thực thiếu hụt, đến người còn không đủ ăn huống chi là heo, e rằng lượng thịt cung ứng cho năm sau càng ít."
Mục Kế Đông và Lâm Ngọc nhìn nhau, hay là lát nữa đi mua thêm chút thịt để trữ nhỉ?
Trữ, nhất định phải trữ, cần nhiều tiền như vậy làm gì, vẫn là lấp đầy bụng quan trọng hơn.
Nếu có tiền mà không mua được lương thực, thì tiền cũng chỉ là một tờ giấy mà thôi.
Cơm nước xong xuôi, hai vợ chồng là chạy đến chỗ mấy căn lều một chuyến, đổi sang một nhà bán thịt khác mua hơn ba mươi đồng tiền thịt.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận