Vương Xuân Linh cảm nhận được sự lạnh lẽo, cơ thể run một cái, vội vàng gật đầu: “Con sẽ đi về ngay. "
Cũng chẳng buồn rửa chén, Vương Xuân Linh đứng lên chạy ra ngoài. Vương Thái Hà gọi cô ấy lại, đưa một túi bột mì đã đồng ý để cô ấy mang về nhà mẹ đẻ, lại thấy thêm một túi: “Con lấy về đi, túi còn lại cho anh hai chị hai của mẹ”
Vương Xuân Linh gật đầu, vội vàng đi ngay.
Mục Kế Đông ôm con gái về nhà, Mục Thanh xinh xắn ngáp một cái.
Lâm Ngọc cầm bình sữa tới: “Uống nhanh uống nhanh, không thì một hồi nữa lại thức do đói bụng”
Mục Thanh thành thạo ngồi dậy cầm bình sữa, uống uống, ánh mắt từ từ híp lại, mở mắt không nổi nữa.
Hai vợ chồng cười đứng lên, Lâm Ngọc kêu anh ôm: “Em đi lấy khăn lau miệng cho con."
Ăn no là ngủ, đó chính là cuộc sống của trẻ con. Ăn ăn ngủ ngủ tới buổi sáng ngày tiếp theo, Mục Thanh đang còn ở trong giấc mộng thì bị cha mẹ ôm ra ngoài. Đến khi cô bé ngủ thẳng giấc thức dậy thì đang ở trên xe rồi.
Mục Thanh trợn to hai mắt, đây là cái thứ gì thế, bên trong có nhiều người ngồi như thế nữa, chạy còn nhanh nữa chứ?
Cái này là xe ngựa của triều đại này à?
Bíp bíp!
Mục Thanh hoảng hồn, sao tiếng kêu của con ngựa này lớn thế?
Dọc theo dọc đường, ánh mắt của Mục Thanh quả thật rất là bận, một lát lại nhìn bên trong xe.
Nhìn một lát rồi nhìn đứa trẻ đang quấy khóc ở đằng trước, một lát lại nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ. Cảnh sắc ven đường lướt qua rất nhanh, không hề chớp mắt.
Ai da, xe ngựa này chạy nhanh rồi còn nhiều người ngồi như thế mà sao xe ngựa này ồn thế?
Hai bên của xe ngựa lưu ly này lắc qua lắc lại, không sợ bể thật à?
Mục Kế Đông buồn cười nói với vợ: “Sau này có nhiều cơ hội phải đưa con đi xe mới được, giống như một người nhà quê vậy, một cái kính xe cũng phải trợn mắt nhìn cả buổi trời."
Mục Thanh mất hứng hừ hừ, tiếc là tiếng của con bé nhỏ quá, bị âm thanh ồn ào xung quanh đè xuống, cha mẹ cũng không nghe được.
Cha mẹ nói thành phố lớn lắm là lớn như thế nào?
Trên đường đều có những xe ngựa kỳ lạ như thế này à?
Trên đường nhiều người lắm hả?
Một tiếng sau đã đến thành phố, ra khỏi chỗ ngồi trên xe, Mục Thanh thấy rõ tấm biển trên cổng. Thì ra cái này không phải tên là xe ngựa mà tên là xe hơi đó.
Xe hơi là xe gì?
Trên đường có một chiếc xe nhỏ chạy tới kêu bíp bíp. Mục Kế Đông nhìn con gái, nói: “Lúc tới thì chúng ta ngồi xe tên là xe hơi lớn, cái này là xe hơi nhỏ, người có tiền có tài thì có tư cách đi xe hơi nhỏ."
Mục Thanh suy nghĩ trong lòng, sau này cô bé phải có xe hơi nhỏ.
Trên tờ đơn của cô bé cũng có một chiếc xe quý, trên xe khảm nạm rất nhiều châu báu quý giá. Chỉ tiếc là không có ngựa nên xe quý của cô bé không chạy được.
“Đến rồi, đây chính là tiệm chụp ảnh!”
Hôm nay Mục Thanh vô cùng dễ thương, áo bông nhỏ màu đỏ thẫm, mặc trên cơ thể nho nhỏ giống như mộtcái bao lì xì vậy.
Chân nhỏ mang một đôi giày đầu hổ mẹ may, trên đầu cũng đội một cái mũ hổ, dễ thương chết đi được!
Thợ chụp hình cũng khen ngợi: “Tiếc là hình của bọn tôi không có màu, không thể chụp được màu trên người của con gái cậu, tiếc quá."
Mục Kế Đông cười ha hả, anh thích nhất là nghe người ta khen con gái cưng của anh. Rất là vui nên muốn tiêu tiền: “Anh thợ, chụp cho con gái tôi thêm vài tấm đi”
“Được thôi!”
Mục Thanh chụp kiểu được cha ôm, kiểu được mẹ ôm, chụp chung với cha mẹ. Còn có một mình nữa, cơ thểnho nhỏ của cô bé miễn cưỡng ngồi tựa vào ghế bành.
Cái lóe lóe lóe lóe, tách tách tách tách đó là gì thế?
Vẻ mặt Mục Thanh hơi nghi ngờ.
Rồi sau đó chụp được là một cô bé mềm mềm trắng trắng nghiêng đầu với vẻ mặt nghi ngờ. Buổi chiều lúc lấy được hình chọc cười cả Lâm Ngọc và Mục Kế Đông.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận