- Điện hạ, thần Trình Vụ Bổn cầu kiến!
Trình Vụ Bổn đứng ngoài cửa, cung kính thưa. Tới Côn Lăng Quan, toàn bộ việc bảo vệ Chiêu Hoa công chúa Mẫn Nhược Hề do Nội Vệ Thượng Kinh đảm nhiệm, cả tiểu viện, trong ngoài đều là người của Nội Vệ.
Tướng lĩnh Nội Vệ từ Thượng Kinh dẫn đội tới, Dương Thanh, tạm thời làm thị vệ trưởng của Mẫn Nhược Hề. Ngay cả Trình Vụ Bổn, cũng không dễ dàng gặp nàng.
Cửa kẽo kẹt mở ra, Trình Vụ Bổn thấy người mở cửa, không khỏi sửng sốt, lại là Mẫn Nhược Hề tự mình mở cửa cho hắn.
- Trình soái, mời vào.
Vừa tắm xong, Mẫn Nhược Hề khoác áo hồng nhạt, ngoài cùng là lớp sa y trắng, lộ ra cổ thon cùng xương quai xanh quyến rũ. Váy dài ba thước, mềm mại như ánh trăng, càng tôn thêm dáng vẻ ung dung, tao nhã.
Mái tóc đen được buộc cao, cài trâm bướm, một lọn tóc buông trước ngực. Trang điểm nhạt, càng làm tôn lên vẻ đẹp, hai gò má ửng hồng, như cánh hoa tươi tắn. Nàng như bướm bay, lại như bông tuyết tinh khiết. Chỉ liếc mắt một cái, Trình Vụ Bổn đã thấy sáng mắt.
Trước kia nghe đồn Chiêu Hoa công chúa Mẫn Nhược Hề là đệ nhất mỹ nhân Thượng Kinh, hắn chưa từng gặp nàng ở gần, chỉ cho là lời đồn đại, phần lớn là do thân phận tôn quý của nàng. Trước kia ở ngoài thành, hắn cũng không để ý, giờ mới thấy, quả nhiên danh bất hư truyền.
Mùi thơm thoang thoảng khiến Trình Vụ Bổn hơi thất thần, hắn ho nhẹ một tiếng, ổn định tâm thần rồi bước vào.
Trong phòng còn có một người đứng bên bàn, hiển nhiên là Mẫn Nhược Hề vừa nói chuyện với hắn. Ngoài Tần Phong, còn ai nữa?
Tần Phong đã thay bộ dân phục, mặc y phục Nội Vệ. Nội Vệ không ngờ Tần Phong được công chúa coi trọng như vậy, không chuẩn bị y phục cho hắn, đành tìm tạm bộ y phục tương tự.
- Trình soái!
Tần Phong khom người hành lễ.
- Tần Hiệu Úy cũng ở đây sao!
Trình Vụ Bổn mỉm cười, liếc nhìn Mẫn Nhược Hề, không nói gì. Tần Phong hiểu ý, nhìn Mẫn Nhược Hề nói:
- Trình soái tìm ngươi có việc, ta không quấy rầy, ta đi dạo một lát!
Trình Vụ Bổn càng kinh ngạc, Tần Phong chỉ là quan quân trung cấp, trong hai mươi vạn biên quân dưới quyền hắn, nhiều vô kể. Trước mặt Trình Vụ Bổn và Mẫn Nhược Hề, hắn chẳng là gì, vậy mà dám xưng hô với Mẫn Nhược Hề là “ngươi”. Ngay cả Trình Vụ Bổn cũng không dám.
Trình Vụ Bổn không cho rằng Tần Phong ngạo mạn, trước kia ở ngoài thành, hắn đã thấy manh mối, giờ càng được chứng thực. Quan hệ của hai người, thân mật hơn hắn tưởng.
- Cũng không phải người ngoài, không cần kiêng kị!
Phản ứng của Mẫn Nhược Hề lại ngoài dự liệu của Trình Vụ Bổn, hắn trợn mắt nhìn Mẫn Nhược Hề nắm tay Tần Phong trước mặt hắn.
- Trình soái, ngài tìm ta có việc gì?
- Ta… cái này… cái này?
Trình Vụ Bổn không biết nói gì.
Tần Phong thấy Mẫn Nhược Hề mặt tối sầm, Trình Vụ Bổn khó xử, nhẹ nhàng rút tay ra, thấp giọng nói:
- Ở trong phòng lâu rồi, ta khó chịu, ra ngoài đi dạo, hít thở không khí. Ngươi cứ nói chuyện với Trình soái, trọng thần của quốc gia, không thể tùy hứng.
Mặt Mẫn Nhược Hề lại sáng lên.
- Được, ngươi đi dạo đi, đừng đi xa, lát nữa ta tới tìm ngươi. Ngươi thân thể không tốt, đừng mệt, biết không?
Giọng điệu như tiểu nữ nhân dặn dò người yêu.
- Được, ta đi dạo một chút.
Tần Phong mỉm cười, chắp tay với Trình Vụ Bổn, đi ra ngoài, đóng cửa lại.
Mẫn Nhược Hề không còn cười nữa, bất mãn nhìn Trình Vụ Bổn.
- Trình soái, có chuyện gì ghê gớm lắm sao? Phải tránh Tần Phong?
Trình Vụ Bổn cười khổ, hắn là thống soái mấy chục vạn biên quân, tới gặp công chúa, đương nhiên không phải chuyện nhỏ. Tần Phong dù sao cũng chỉ là quan quân trung cấp, có một số việc hắn không được nghe, đó là bổn phận của hắn. Nếu công chúa muốn nói với hắn, đó là chuyện của công chúa.
- Điện hạ, ngài… Tần Phong...
Trình Vụ Bổn thăm dò.
- Không có gì không thể nói.
Mẫn Nhược Hề đỏ mặt, rồi cười sảng khoái.
- Trình soái, hồi kinh, ta sẽ cầu phụ vương gả Tần Phong làm phò mã, ta muốn gả cho hắn.
Trình Vụ Bổn sửng sốt, Mẫn Nhược Hề không giống nữ tử bình thường, không chỉ võ công cao cường, mấy năm nay lại quản lý Tập Anh điện, tính tình cũng mạnh mẽ. Nhưng hắn vẫn thấy khó tin.
- Sao nào, Trình soái, ngươi không muốn chúc phúc cho ta sao?
Mẫn Nhược Hề hùng hổ.
Trình Vụ Bổn ấp úng, lời chúc phúc không thể nói ra.
- Công chúa, hoàng gia kết thân không đơn giản. Khụ khụ, chuyện này rất phức tạp, không phải nói là được.
- Cho nên, ta hi vọng được chúc phúc và ủng hộ của ngươi!
Mẫn Nhược Hề tinh quái cười.
- Ngươi là nhân vật có mặt mũi, ngươi nói, phụ hoàng cũng phải nể mặt.
Trình Vụ Bổn lắc đầu.
- Công chúa, việc này để sau. Lời của lão thần còn có trọng lượng không, thật khó nói. Vụ án biên quân Tây Bộ đã phá, Dương Thanh không báo cho ngài sao?
- Vụ án phá rồi?
Mẫn Nhược Hề sửng sốt.
- Hắn không nói gì. Trình soái, chuyện này là sao? Kế hoạch quân sự bị lộ thế nào? Người đó là ai, ta về kinh, nhất định sẽ trừng trị hắn.
Trình Vụ Bổn do dự, nhìn Mẫn Nhược Hề.
- Theo điều tra của Nội Vệ, người tiết lộ là Thái tử điện hạ, chủ mưu cũng là hắn.
Mẫn Nhược Hề ngây dại, run giọng nói.
- Trình soái, ngươi nói đùa gì vậy, điều này sao có thể?
- Vụ án do Nội Vệ thống lĩnh An Như Hải chủ trì, Dương Thanh là người tham gia điều tra, ngài có nghi vấn, gọi hắn tới hỏi.
Trình Vụ Bổn nói.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận