Sân nhỏ rộn ràng tiếng cười, khắp nơi dán đầy chữ Hỉ đỏ chót. Sáu bảy đại hán vạm vỡ ngồi trên những chiếc ghế nhỏ trong sân, tuy không mặc quân phục nhưng ai cũng dễ nhận ra là quân nhân.
Mỗi người một vẻ mặt dữ tợn, dù đang cười cũng lộ vẻ hung ác. Song hiện giờ trong tay bọn chúng không phải đao thương mà là sáo, chiêng, trống cùng đủ loại nhạc khí, đang hăng say tấu lên những khúc nhạc vui tươi.
Những người này đều do Hòa Thượng từ trong Cảm Tử doanh tìm đến. Nói đến đây, phải kể đến sự tinh tế của Hoa Hòa Thượng. Cảm Tử doanh nhân tài đông đảo, tìm vài cao thủ nhạc khí đương nhiên không khó. Bọn chúng thay y phục, cầm nhạc khí, liền vào thành.
Mấy thủ lĩnh Cảm Tử doanh lúc này ngồi trong đại sảnh, đang trêu ghẹo Chương Tiểu Miêu trong bộ y phục đỏ rực. Bạn bè của Tiểu Miêu không nhiều, hiện giờ chỉ còn lại mấy người Cảm Tử doanh, còn lại đều đã bỏ mạng ở Lạc Anh sơn mạch.
Người duy nhất có thể gọi là ngoại nhân chỉ có Quách Cửu Linh. Tên này cứ nhất quyết bám theo Thư Sướng, Tiểu Miêu tuy không mấy vui vẻ, nhưng đưa tay không đánh người cười, hắn ta đã đến chúc mừng hôn lễ của nàng, cũng không thể nổi giận đuổi hắn đi. Huống hồ, lễ vật Quách Cửu Linh mang đến vô cùng quý giá.
Những tên trong Cảm Tử doanh, ai nấy đều nghèo rớt mồng tơi. Giàu nhất là Tiễn Đao, hắn mừng cưới sáu mươi tám lượng bạc, gần bằng bốn tháng lương của hắn. Dã Cẩu thì viết giấy nợ tám mươi tám lượng làm lễ vật mừng cưới Tiểu Miêu.
Thấy vậy, Tiễn Đao cũng đành ngậm ngùi. Hòa Thượng thì tặng một đôi trâm cài bằng ngọc thật, khiến Tiễn Đao và Dã Cẩu nghi ngờ hắn có phải khi ở cùng những nữ nhân ở giếng kinh đã mượn gió bẻ măng trộm đồ trang sức hay không. Dò hỏi mãi, Hoa Hòa Thượng vẫn giữ vẻ mặt cao thâm khó đoán, lại còn đắc ý.
Lễ vật của Thư Sướng đặc biệt nhất. Hắn lấy ra mấy cái bình nhỏ. Dã Cẩu lập tức bất mãn:
- Ta nói đại phu, Tiểu Miêu đại hôn mà ngươi lại tặng thuốc là sao? Lỡ tân nương đuổi chúng ta ra ngoài thì sao? Ta đã tặng tám mươi tám lượng, đến lúc đó chắc chắn không được uống rượu.
Hòa Thượng và Tiễn Đao cùng nhổ nước bọt vào mặt hắn.
Thư Sướng không để ý đến Dã Cẩu, cầm một bình đưa trước mặt Tiểu Miêu:
- Đây là thuốc bổ thai. Lần trước ta gặp Hồng cô nương đã biết nàng có thai, nên ta mới chế ra thuốc này.
- Ngươi… ngươi nói thật sao?
Tiểu Miêu trợn mắt nhìn Thư Sướng, vẻ mặt không thể tin nổi.
- Đương nhiên là thật. Ngươi không tin ta sao?
Thư Sướng mỉm cười.
Tiểu Miêu liên tục gật đầu:
- Tin, tin.
Nàng định chạy thì bị Thư Sướng giữ lại:
- Ngươi hoảng gì? Về sau còn nhiều thời gian. Ta không giỏi lắm, nhưng cũng hơn những đại phu khác. Ngươi cứ phòng ngừa trước.
- Đa tạ đại phu.
Chương Tiểu Miêu vui mừng đến nỗi mặt sáng rỡ.
- Ngươi giỏi lắm Tiểu Miêu, vừa cưới chồng vừa có con, một lần giải quyết hết.
Dã Cẩu reo lên, khinh thường nhìn Hoa Hòa Thượng:
- Ngươi rải giống khắp nơi mà không có kết quả gì.
Hòa Thượng nổi giận, ném gậy của Dã Cẩu đi:
- Bảo ngươi nghèo. Lát nữa ta uống chết ngươi.
- Muốn uống chết ta, ngươi mơ đi!
Dã Cẩu cười to:
- Ta là thần tiên rượu, ngàn chén không say.
Thư Sướng kéo Tiểu Miêu lại, lấy ra bình thứ hai, bí mật nói:
- Bình này là thứ đàn ông nào cũng muốn. Nhớ lần trước ta bắt được Tuyết Phù không? Ta dùng nó làm thuốc, đàn ông ăn một viên thì kim thương không ngã, hùng phong vô song.
Mấy người đàn ông xung quanh đều cười ầm lên. Hoa Hòa Thượng mắt sáng rỡ, tay đã rục rịch. Thư Sướng vừa đặt bình xuống, hắn liền nhanh chóng với lấy, không ngờ Tiễn Đao đã đoán trước, một cú đấm mạnh vào tay hắn.
- Làm gì? Hòa Thượng nổi giận:
- Không biết Hồng cô nương có thai sao? Tiểu Miêu cầm thì phí của trời, để lâu sẽ mất tác dụng. Đại phu, ngươi không có lòng tốt gì, đây là để Tiểu Miêu ngứa ngáy mà không được giải quyết sao?
- Cút.
Tiểu Miêu cười, cất hai bình vào trong ngực:
- Đàn ông nào cũng muốn, đại phu không làm thứ này, ta phải cất kỹ.
Hòa Thượng nhìn hai bình thuốc biến mất, hít một hơi, sờ sờ má, mắt đảo quanh, nhìn Thư Sướng từ trên xuống dưới. Ai nấy cũng biết hắn đang nghĩ gì.
Thư Sướng lấy ra bình thứ ba:
- Đây là thuốc trị thương ta chế, các ngươi đều là người sống trên đầu mũi dao, lúc nào cũng có thể bị thương. Ta tham dự hôn lễ của Tiểu Miêu xong là đi, không biết bao giờ mới trở lại. Ngươi cầm lấy.
Hắn nhìn mọi người:
- Trong nhà gỗ nhỏ, ta để lại cho mỗi người một bình. Tuy không thể cứu sống người chết, nhưng ta tự tin, chỉ cần còn một hơi thở, nó sẽ giữ mạng cho các ngươi. Quách lão đầu, gặp nhau là có duyên, ta cũng chuẩn bị cho ngươi một bình.
Hắn lấy ra một bình khác ném cho Quách Cửu Linh đang ghen tị.
- Ta cũng có? Quách Cửu Linh vừa mừng vừa sợ. Mấy ngày nay ở Mạo Nhi Sơn, hắn đã thấy y thuật thần kỳ của Thư Sướng. Được hắn tặng thuốc, chẳng khác nào được thêm một mạng. - Đa tạ đại phu, đại ân không lời nào cảm tạ hết. Có cơ hội, Quách mỗ nhất định báo đáp.
Thư Sướng lắc đầu:
- Ta là người giang hồ, nhàn vân dã hạc. Không cần Quách đại nhân báo đáp. Tương lai có cơ hội, ngươi chiếu cố mấy huynh đệ này. Ngươi là đại quan, bọn họ chỉ là người lăn lộn trong bùn đất. Khi bọn họ gặp khó khăn, hy vọng ngươi giúp đỡ.
- Được, ta nhớ kỹ.
Quách Cửu Linh gật đầu.
- Đại phu, ngươi đi thật rồi à? Ngươi cứ như đang lo hậu sự, làm ta buồn.
Dã Cẩu cúi đầu nói.
- Thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn. Tần Phong bảo ta đến Tỉnh Quan là đi, ta không yên tâm nên đến Mạo Nhi Sơn. Yên tâm đi, núi không chuyển nước chuyển, không chừng ta sẽ lại xuất hiện trước mặt các ngươi.
Thư Sướng cười to.
Hòa Thượng đứng dậy vỗ tay:
- Hôm nay là ngày đại hỉ của Tiểu Miêu, đại phu cũng không phải không trở lại. Đi dạo một vòng rồi sẽ về. Mấy năm nay, ta coi đại phu là người Cảm Tử doanh, Cảm Tử doanh là nhà của hắn. Có nhà ở đây, còn sợ hắn không về sao? Nào, mời tân nương.
- Mời tân nương!
Dã Cẩu reo lên, nhảy cẫng, nhặt gậy lên, chống gậy chạy trước tiên.
Mấy đại hán ngoài cửa thổi nhạc khí, lắc lư đi vào.
...
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận