Tần Phong nghiến răng.
- Mấy ngày nay hành động của chúng ta quả thật chậm.
Mặt Mẫn Nhược Hề đỏ lên, nàng hiểu ý Tần Phong, lúc đầu chính vì nàng không thoải mái và giận dỗi nên mới làm chậm tốc độ của hai người, nhưng có thể trách nàng sao? Một cô gái tuổi dậy thì, ở trước mặt một nam nhân mà không có chút riêng tư nào, ai mà không khó chịu, huống chi nàng là công chúa một nước.
- Bây giờ làm sao?
- Chúng để lại dấu hiệu chứng tỏ còn người đến sau.
Tần Phong hít sâu một hơi.
- Giết chúng, không thì sớm muộn gì chúng ta cũng bị phát hiện. Nếu Đặng Phác đến, chúng ta xong đời.
- Nếu ta khôi phục công lực, hai người liên thủ, đối phó với Đặng Phác vẫn còn cơ hội.
Mẫn Nhược Hề buồn bã nhìn hai tay mình, giờ nàng đúng là “tay không tấc sắt”.
- Cái này không cần vội. Tri giác đã hồi phục là hiện tượng tốt, có lẽ ngày mai, ngươi tỉnh dậy sẽ bình thường. Đừng vội, vội vàng lại càng dễ hỏng việc.
Nói đến đây, Tần Phong có chút áy náy, hắn cảm thấy Mẫn Nhược Hề thành ra thế này có liên quan đến viên thuốc hắn cho nàng ăn, chắc là hai loại thuốc xung đột, hắn không ngờ tốt bụng lại hại người.
Tần Phong không nói thêm gì, đi quanh thân cây, phát hiện một cái hố sâu khoảng hai thước, nhảy xuống kiểm tra rồi lên, nhìn Mẫn Nhược Hề nói:
- Điện hạ, ngươi cần phải ngủ một giấc.
- Ý gì?
Mẫn Nhược Hề sửng sốt, chưa kịp phản ứng, Tần Phong đã chọc mạnh vào huyệt đạo nàng. Mẫn Nhược Hề run lên, không tin nhìn Tần Phong, thân thể dần mềm nhũn.
Tần Phong cũng Mẫn Nhược Hề xuống hố, nhẹ nhàng dựa nàng vào vách, rồi gom lá khô lấp hố, sau đó ngụy trang bên ngoài, kiểm tra kỹ càng mới hài lòng gật đầu.
Ngụy trang không hoàn hảo, thậm chí có lỗ hổng rõ ràng, đương nhiên đó là cố ý của Tần Phong, giờ đây, cái hố này chính là mồi nhử của hắn.
Cách mồi nhử mười bước, Tần Phong lại ngụy trang cho mình, lát sau, một người biến mất, khu rừng sạch sẽ như chưa từng có ai đến.
Tần Phong hòa mình vào bụi gai. Những kỹ năng này hắn học được trong Cảm Tử Doanh, trong đó không thiếu những người như vậy, bất kể là sát thủ, cường đạo, trộm cắp hay biến thái, đều có thể tìm thấy trong Cảm Tử Doanh, những người này, hoặc là điên, hoặc là thiên tài, Tần Phong trong Cảm Tử Doanh rất dễ học, nghệ thuật nhiều không sợ áp lực, huống chi những thứ này, đối với hắn mà nói, học cũng không tốn công phu.
Đặng Phác muốn Chiêu Hoa công chúa còn sống, vì vậy Tần Phong táo bạo dùng Mẫn Nhược Hề làm mồi nhử, công chúa một nước, lúc nào cũng là món hàng quý giá.
Làm xong mọi việc, chỉ còn chờ đợi. Tần Phong tin chắc sẽ còn người đến, hắn có thể biết được điều gì đó từ họ.
Hắn nhắm mắt lại, không dùng mắt nhìn, mà thả lỏng tâm thần, cảm nhận mọi thứ trong rừng. Từ từ, hắn vào một cảnh giới kỳ diệu, dù không mở mắt, nhưng mọi thứ trong rừng như hiện ra trước mắt hắn, một ngọn cỏ một cây, một con trùng một con kiến, đều sống động như thật.
Một con nai con nhảy nhót đến, dừng trước mặt hắn, rồi đi tiểu trước mặt hắn, rồi vẫy đuôi bỏ đi, một con thỏ hoang từ trong cỏ chui ra, nhìn xung quanh rồi nhảy mất, một con rắn bò qua lá cây che giấu Mẫn Nhược Hề, rồi biến mất.
Lúc này, mọi âm thanh đều rõ ràng.
Không biết bao lâu, hai bóng đen xuất hiện trong cảm nhận của Tần Phong.
Chúng đến rồi!
Hai gã hắc y nhân, một trước một sau, giữ khoảng cách mười mấy bước. Dù ở nơi rừng sâu núi thẳm vắng vẻ này, bọn chúng vẫn duy trì cảnh giác cao độ, hết sức chuyên nghiệp.
Điều này khiến Tần Phong trong lòng hơi lạnh, vì trong các cuộc truy sát trước đó, Tây Tần phái đi toàn là tướng lĩnh trong quân. Còn những kẻ này, hiển nhiên không phải hảo thủ trong quân, mà là những kẻ đã được huấn luyện đặc biệt.
Gã hắc y nhân phía trước phát hiện dấu hiệu trên cây, tiến đến quan sát kỹ loài cỏ dại được vẽ trên đó. Tần Phong hiểu, loài cỏ này chắc chắn chứa đựng thông tin gì đó, tiếc là hắn không biết. Gã còn lại quay lưng về phía gốc cây lớn, ánh mắt sắc bén liên tục quan sát chung quanh.
Bỗng, gã khẽ “ừ” một tiếng. Tiếng động lạ thu hút sự chú ý của gã hắc y nhân kia.
- Làm sao vậy? Phát hiện gì?
Một gã chỉ vào cái bẫy.
Mồi nhử Tần Phong đặt ra không tinh vi lắm, ít nhất là trong mắt những người trong nghề, mà hai tên này, rõ ràng là người trong nghề. Tần Phong làm vậy, mục đích là để phân tán sự chú ý của chúng.
Lúc này, Tần Phong đã điều chỉnh tinh thần và thể xác đến trạng thái tốt nhất, chỉ chờ chúng đến kiểm tra mồi nhử thì ra tay. Hắn nắm chặt chuôi đao, toàn thân căng cứng từng chút một.
Nhưng ngoài dự liệu của Tần Phong, sau khi phát hiện dị thường, hai gã hắc y nhân không những không tới xem xét, mà còn đồng loạt rút ra một vật từ thắt lưng, nhằm thẳng vào bẫy.
Nhìn thấy vật trong tay chúng, Tần Phong kinh hãi.
Đó là loại cường lực nỗ đặc trưng của Tây Tần, sức xuyên thấu mạnh mẽ, ngay cả bách luyện thiết giáp cũng có thể bị xuyên thủng, huống chi là lớp lá rụng trên người Minh Nhược Hề.
Thấy nỏ giương lên, Tần Phong biết không thể chờ thêm, hắn gầm lên một tiếng, thân hình như báo săn, hóa thành một vệt sao băng, thiết đao giơ cao, bổ xuống.
Hai gã hắc y nhân phát hiện bẫy có vấn đề, nhưng không hề biết gần đó có một sát thần đang mai phục. Sự xuất hiện bất ngờ của Tần Phong khiến chúng kinh hãi. Hai mũi kình nỏ lập tức đổi hướng nhắm vào Tần Phong.
Soạt soạt hai tiếng, hai mũi tên bắn ra.
Đinh đinh hai tiếng vang giòn, hai mũi tên bị thiết đao quét bay, thiết đao không hề bị cản trở, Tần Phong vẫn như Thái Sơn áp đỉnh, bổ xuống một đao.
Một gã nghênh chiến, một gã thối lui.
Gã hắc y nhân nghênh chiến không kịp rút đao, chỉ có thể dùng nó cơ đỡ.
Xoát một tiếng, nỏ gãy, tay đứt, đầu lìa khỏi cổ.
Trong biển máu tung tóe, Tần Phong đáp đất, khế đạp mạnh, lại lao tới, người đao hợp nhất, đâm nhanh về phía gã hắc y nhân còn lại.
Trong mắt gã hắc y nhân hiện lên vẻ sợ hãi, nhưng ngoài dự liệu của Tần Phong, gã không hề né tránh hay chống đỡ, giơ tay ném một vật đen sì lên trời.
- Báo động!
Tần Phong trong lòng hoảng hốt, thiết đao rời tay bay về phía gã hắc y nhân, hắn lộn người giữa không trung, đuổi theo vật nhỏ kia, vồ lấy phần đuôi, tay khẽ run, đuôi đứt lìa, phần đầu mang theo tiếng rít sắc nhọn bay thẳng lên trời, hơn mười mét sau.
Bốp một tiếng, nổ thành một đám khói màu, lâu lắm mới tan biến.
Thất bại trong gang tấc. Tần Phong nặng nề ngã xuống, trong mắt ngập tràn phẫn nộ, hắn siết chặt tay, vật nhỏ trong tay biến thành bột mịn.
Thiết đao đập mạnh vào đoản đao gã vừa rút ra, một tiếng trầm đục vang lên, đoản đao rơi xuống, cổ tay phải gã trật khớp, nội thương, khóe miệng chảy máu, mắt trợn ngược nhìn Tần Phong, trong ánh mắt là vẻ sợ hãi.
Tần Phong bước tới, gã hắc y nhân đột nhiên lật tay trái, lấy ra một vật gì đó nhét vào miệng, tay vừa nâng lên thì đau đớn dữ dội ập tới, Tần Phong từ cách đó mười mấy bước đã đến trước mặt hắn, bàn tay mạnh mẽ tóm chặt cổ tay hăn.
Kẹt một tiếng, cổ tay gãy.
Tiếp đó, hai chân đau nhức dữ dội, gã hắc y nhân “Bốp bốp” ngã xuống đất, hai chân cũng bị Tần Phong đá gãy. Hai tay hai chân đều gãy, gã nằm trên đất, chỉ thở hổn hển, không thể cử động.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận