Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Lịch sử
  3. Mã Tiền Tốt (Dịch)
  4. Chương 34: Ngươi còn sống

Mã Tiền Tốt (Dịch)

  • 96 lượt xem
  • 1424 chữ
  • 2025-07-04 07:37:17

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

- Sao vậy?

Tần Phong vội đỡ nàng dậy, vỗ lưng nàng.

- Thịt rắn sống, ta không ăn!

Mẫn Nhược Hề nói. 

- Đây là mỹ vị, hành quân bên ngoài, ai cũng tranh nhau ăn.

Tần Phong không hiểu.

- Ngươi... ngươi đúng là mãng hán!

Mẫn Nhược Hề bất đắc dĩ nói.

- Đó là các ngươi, ta không ăn được, ngươi nướng cá cho ta.

Nhìn xâu cá, rồi nhìn thịt rắn, Tần Phong lắc đầu.

- Khẩu vị ngươi kỳ lạ, thịt cá không thể so với thịt rắn.

Hắn vừa nhai thịt rắn, vừa làm cá, xiên cá, nướng trên lửa.

Mẫn Nhược Hề bất lực nhìn Tần Phong vừa nướng cá, vừa nhai thịt rắn, máu tươi chảy ra khóe miệng, nàng buồn nôn, nhắm mắt lại, nhưng vẫn nghe thấy tiếng nhai, khổ sở vô cùng.

Mùi thơm khiến Mẫn Nhược Hề nuốt nước miếng, bụng đói réo, nàng xấu hổ. Khi nào thì một con cá nướng lại làm nàng thèm đến thế.

- Đói chưa? Nếm thử tay nghề ta!

Tần Phong cười. Hắn đã ăn hết thịt rắn, đang cầm cá nướng lắc lư trước mặt nàng.

Mẫn Nhược Hề gật đầu. Tần Phong xé cá, gỡ xương, đút cho nàng ăn.

Nàng nhai vài miếng, mắt sáng lên.

- Thơm quá! Tay nghề ngươi không tệ.

- Đương nhiên!

Tần Phong đắc ý cười.

- Chúng ta làm lính, làm gì cũng được. Hành quân bên ngoài, không có việc gì làm thì chỉ có thể làm những việc này. Tay nghề này tự nhiên mài giũa ra, tiếc là không có gia vị, nếu không ngươi sẽ cắn rụng lưỡi mất.

Mẫn Nhược Hề tức giận.

- Nói gì thế, ta chỉ đói thôi.

Tần Phong cười to.

- Ăn quen sơn trân hải vị, ăn chút đồ này cũng thú vị. Ăn nhiều vào.

Hai con cá nhanh chóng vào bụng Mẫn Nhược Hề, làm Tần Phong sửng sốt. Hai con cá nặng nửa cân, không ngờ nàng ăn nhiều thế. Hắn tưởng nữ nhân đều như mèo con, ăn ít lắm. Trước đây hắn thấy nữ nhân ăn cơm, mỗi đũa chỉ có vài hạt gạo, một chén cơm nhỏ ăn cả nửa canh giờ. Còn chén cơm đó, hắn một ngụm là nuốt hết.

Dọn dẹp xong, Tần Phong nằm xuống cửa động.

- Ngủ sớm đi, mai còn chạy trốn, phải dưỡng sức. Nếu mai ngươi có thể cử động thì tốt rồi, khôi phục võ công, hai ta liên thủ, dù Đặng Phác đến cũng không sợ.

Mẫn Nhược Hề thở dài, trong người trống rỗng, không cảm nhận được nội lực hùng hậu ngày thường. Muốn một đêm phục hồi, làm sao có thể? 

Chỉ mong ngủ dậy có thể cử động, ít nhất không cần lúng túng như hôm nay.

Tần Phong ngủ rất nhanh, nhiều năm quân ngũ đã rèn luyện cho hắn thói quen ngủ say, dễ tỉnh. Hôm nay hẳn là ngủ ngon lành.

Nhưng vừa nhắm mắt, hắn bị tiếng nghiến răng đánh thức.

- Điện hạ, ngươi khó chịu?

Hắn hỏi nhỏ. Dịch 

- Ta... ta...

Mẫn Nhược Hề mặt đỏ bừng, không nói được.

- Ngươi sao vậy? Chỗ nào khó chịu?

Tần Phong hỏi lại.

- Ta muốn. thuận tiện!

Mẫn Nhược Hề khóc nức nở.

Tần Phong sững sờ, hai người đều không nghĩ đến vấn đề này.

Quả là một vấn đề lớn.

Nghe tiếng Mẫn Nhược Hề vừa thẹn vừa giận, Tần Phong lập tức hóa đá tại chỗ.

Một mãng quân hán không hiểu phong tình, một thiếu nữ xuân thì, chuyện như vậy, nếu không phải đã xảy ra, ai lại nghĩ tới? Song giờ chuyện đã đến, xử lý thế nào mới là vấn đề nan giải.

Tần Phong do dự hồi lâu, dù hắn có thoải mái đến đâu cũng biết việc này khó làm, chưa kể thân phận tôn quý của nàng, chỉ riêng việc nàng vẫn chỉ là một nữ lang trẻ tuổi, đã đủ khiến hắn muốn lui binh. 

Hồi lâu đờ đẫn, dưới ánh lửa, hắn thấy nét mặt Mẫn Nhược Hề méo mó, biết nàng đã đến đường cùng. Có thể thấy, nếu không thật sự nhịn không được, nàng đã không nói ra lời này trước mặt một nam nhân mới quen biết.

- Điện hạ, để ta giúp ngươi!

Cắn răng nói ra câu đó, Tần Phong chỉ thấy mí mắt giật giật. Vấn đề cuối cùng vẫn phải giải quyết. Ai cũng có lúc cần giải quyết nhu cầu sinh lý, dù là Tông sư cũng phải bài tiết chất thải trong cơ thể. Nếu cứ kéo dài, để nàng... việc sau đó sẽ càng rắc rối.

Nghĩ thông suốt, Tần Phong bước nhanh tới, đỡ Mẫn Nhược Hề dậy, quỳ xuống phía sau, hai tay dang ra, bế nàng lên.

- Ngươi... ngươi dập lửa đi.

Mẫn Nhược Hề trong lòng hắn lại càng nóng hơn, mặt đỏ như máu, đầu dựa vào ngực hắn, nức nở. 

Tần Phong bật cười, có lửa hay không có gì quan trọng, lúc này có cần thiết không? Nhưng hắn cũng hiểu, chuyện này đối với một nữ tử chưa chồng, là khó xử biết bao, dù là nữ tử bình thường cũng khó chấp nhận, huống hồ là Mẫn Nhược Hề.

Dùng một tay đánh vào đống lửa, kình phong thổi qua, ngọn lửa lập tức thu lại, khói xanh bay lên, động lại chìm trong bóng tối.

- Đắc tội điện hạ.

Tần Phong nhẹ giọng nói, tay sờ soạng cởi dây lưng quần nàng. Đối với cao thủ như Hòa Thượng trong Cảm Tử Doanh, việc này dễ như trở bàn tay, dù trong giấc ngủ cũng tìm được mục tiêu. Nhưng đối với Tần Phong, một quân hán từ nhỏ đến lớn hiếm khi tiếp xúc với nữ nhân, đây là việc khó khăn. Sờ mãi không được, hắn đã đổ mồ hôi đầm đìa.

Mẫn Nhược Hề cũng sốt ruột, đến nước này rồi, nếu nàng... nàng sẽ tức chết mất. Trong lúc gấp gáp, nàng chỉ đành dùng lời để chỉ huy tên nam nhân thối này.

Trong lòng nàng, Tần Phong đã từ mãng quân hán thành nam nhân thổi.

- Lên một chút! 

- Trái... phải... không đúng, xuống dưới, phía dưới có một cái cài.

Dưới sự chỉ huy của Mẫn Nhược Hề, Tần Phong cuối cùng tìm được chỗ cài, cởi đai lưng, cởi quần nàng ra. Bàn tay thô ráp chạm vào da thịt lạnh lẽo của nàng, Tần Phong không khỏi run lên, nổi da gà. Chỗ hắn chạm vào, nàng cũng run theo.

Giữ nguyên tư thế đó, nghe tiếng ào ào, Tần Phong nhớ tới cảnh tượng phụ nữ thay con tè dầm ở chợ. Giờ hắn cũng đang làm việc đó sao?

Thời gian ngắn ngủi lại như đêm dài, hai người xấu hổ cuối cùng cũng giải quyết xong việc. Buộc lại xiêm y cho nàng, Tần Phong lặng lẽ dọn dẹp. Mẫn Nhược Hề như đang ngủ, nhưng Tần Phong biết nàng giả vờ, hơi thở của nàng rõ ràng khác với người đang ngủ.

Trong động không đốt lửa nữa. Anh lửa, giờ là điều khó xử đối với cả hai.

Tần Phong thấy không thoải mái khi ở đây. Suy nghĩ một lát, hắn cầm đao, ra cửa động ngồi xuống, dùng thân mình chặn lối vào.

Trong động, tiếng khóc của Mẫn Nhược Hề vang lên, nghe như đau khổ tột cùng.

Không biết an ủi thế nào, dù Tần Phong không hiểu phong tình, hắn cũng biết đây là việc khó đối mặt với một cô nương chưa chồng.

- Đừng khóc!

Hồi lâu, hắn quay lại.

- Sự cấp tòng quyền, việc này không có cách nào khác. Ta sẽ đưa ngươi về kinh thành, rồi lại trở lại đây. Khi đó, giữa ta và ngươi cách ngàn núi vạn sông, chúng ta sẽ quên chuyện này, ta sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra, được không?

Hắn càng nói, Mẫn Nhược Hề càng khóc to hơn, từ nức nở thành khóc lớn.

Sao có thể coi như không có chuyện gì xảy ra? Thân thể nàng bị hắn ôm, cõng, sờ, thậm chí cả việc nhạy cảm kia cũng nhờ hắn giải quyết, sao có thể quên?

Thương tâm, tủi thân, giận dữ, tất cả dâng lên trong lòng Mẫn Nhược Hề. Đáng tiếc, nàng không thể cử động, chỉ có thể dùng nước mắt để trút hết nỗi lòng.

Tần Phong cực kỳ khó chịu nhìn nàng nằm trên đất, không biết phải làm sao. An ủi nữ nhân chưa bao giờ là sở trường của hắn.

- Sau khi đưa nàng về kinh thành, nàng sẽ không giết ta diệt khẩu chứ?

Tần Phong đột nhiên lo lắng.

Suy nghĩ nhiều rồi, giờ có thể thoát thân hay không còn chưa biết, mảnh rừng này có thể là nơi chôn xương của hắn. Nếu nàng muốn diệt khẩu, cũng chưa đến lượt nàng. Nếu thoát được, hãy tính chuyện đó sau.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top