Hòa Thượng phạm tội khiến người người phẫn nộ, nên bị phạt nặng. Cho nên, dù Hòa Thượng vào Cảm Tử Doanh sớm hơn, lập nhiều công hơn, nhưng có lẽ còn ở lâu hơn Tiễn Đào vài năm, nếu hắn sống đến lúc đó.
- Nói cho huynh đệ, cẩn thận, hôm nay ngủ sớm. Ngày mai canh ba nhóm lửa nấu cơm, canh bốn xuất phát. Hòa Thượng, ta cảnh cáo ngươi, nếu đêm nay ngươi còn dám ra ngoài, ta cắt cái đó của ngươi, đưa ngươi đi làm thái giám.
Nghe Tần Phong uy hiếp, Hòa Thượng che lại hạ bộ, lắc đầu.
- Đương nhiên không ra ngoài.
Tiễn Đạo cười lạnh:
- Ta biết, ngựa chiến của Hòa Thượng là ngựa cái!
Nói xong, Tiễn Đạo đập bàn, lăn ra ngoài. Hòa Thượng đập nát ghế.
- Làm hỏng ghế ta, trừ lương một tháng người bồi thường.
Tần Phong cười. Hòa Thượng há miệng, một cái ghế có mấy tiền, lương một tháng của hắn hai mươi lượng bạc. Nhưng không dám mặc cả, vì có thể biến thành hai tháng. Hắn thở dài đi ra, thiếu lương một tháng, trở về mặt những người phụ nữ kia sẽ không tốt.
Nhìn bóng lưng Hòa Thượng, Dã Cẩu nói:
- Tiễn Đạo nói vậy có ý gì, chẳng lẽ Hòa Thượng thật sự...
Tần Phong và Thư Sướng nhìn nhau, rồi nhìn miệng Dã Cẩu, đều cười ha hả.
Một miếng thuốc dán lên miệng Dã Cẩu.
Nam Sở giàu sang, Tây Tần bần hàn. Cảm Tử Doanh giao chiến với Tây Tần, không sợ tử trận, chỉ sợ tử thi không được đồng đội thu hồi, rơi vào tay Tây Tần, quả là thảm hại.
Cơ bản sẽ bị lột sạch, không mảnh vải che thân, quả nhiên ứng với câu “trần truồng đến, trần truồng đi không ràng buộc”, nghe thì phóng khoáng, nhưng thực tế, không ai muốn trần truồng gặp Diêm Vương.
Thỉnh thoảng, bọn Tần Phong cũng vô cùng khó hiểu, biên quân Tây Tần sao lại nghèo đến vậy? Binh lính bọn họ, đừng nói mặc giáp, ngay cả mặc quần áo chỉnh tề cũng được coi là giàu sang. Vũ khí trong tay không biết dùng bao nhiêu năm, vài lưỡi đao mẻ chỗ là chuyện thường.
Trên chiến trường, bọn Tần Phong thường gặp những hảo hán chỉ cầm nửa thanh đao cũng dám xông lên đâm loạn.
Mỗi trận chiến, Tây Tần đều tổn thất nặng nề, nhưng chúng dường như không hề để tâm, dường như chúng có nguồn nhân lực vô tận, chết một nhóm lại bổ sung một nhóm.
Mấy năm qua, Tây Tần cho Tần Phong cảm giác càng đánh càng đông.
Trước kia, Tây Tần khống chế Lạc Anh sơn mạch. Mỗi độ xuân về hạ tới, thu tàn đông đến, Tây Tần đều kiên trì vượt Lạc Anh sơn mạch, hai lần tấn công quy mô lớn Nam Sở.
Mục đích không phải chiếm đất, mà là cướp bóc. Vượt qua Lạc Anh sơn mạch là tới An Dương quận giàu có của Nam Sở.
Chỉ cần chúng thành công một lần, An Dương quận sẽ như bị cướp sạch, trở nên trắng tay.
Tây Tần như nuôi một con heo béo, cướp bóc An Dương quận rất có quy luật, rất có nguyên tắc, tuyệt đối không làm hại dân thường.
Chiến thắng rồi, chúng chỉ cướp của cải, không đốt giết, không hiếp dâm, ầm ầm đến, ầm ầm đi, để lại vô số dân chúng Nam Sở khóc không ra nước mắt.
Lúc này, triều đình Nam Sở chỉ có thể an ủi, cứu tế, an trí dân chúng bị cướp. Dân chúng lại bắt đầu vất vả lao động, tích lũy của cải. Vừa có chút tích lũy, Tây Tần lại đến như đã hẹn.
Hành động trắng trợn đó khiến Nam Sở vô cùng phẫn nộ, nhưng biên quân Tây Bộ lúc đó rất bất tài, nhiều lần tranh đoạt Lạc Anh sơn mạch đều bị Tây Tần đánh cho tơi tả. Khi Nam Sở muốn động viên quân đội quy mô lớn, Đông Tề lại nháo loạn.
Đông Tề muốn khôi phục lãnh thổ Đại Đường cũ, Nam Sở giàu có là nơi chúng thèm muốn.
Dưới sự kìm kẹp của Đông Tề, Nam Sở chỉ có thể nhìn Tây Tần nhàn nhã “nuôi heo” trên biên cương năm này qua năm khác. Tướng lĩnh biên quân Tây Bộ thay đổi liên tục, mãi đến tám năm trước, Tả Lập Hành nhậm chức mới có chuyển biến.
Tả Lập Hành lập Cảm Tử Doanh, dùng tử tù làm binh. Ai lập được công lao đủ lớn sẽ được tha tội, thậm chí thăng quan trọng quân đội. Chính sách này bị sĩ phu Nam Sở chỉ trích, nhưng hoàng đế Nam Sở lúc đó tức giận đồng ý yêu cầu của Tả Lập Hành.
Tử tù không phạm tội mưu phản, muốn gia nhập Cảm Tử Doanh đều được tự do tạm thời, tích lũy đủ quân công có thể tự quyết định rời quân ngũ hay trở thành binh sĩ chính thức.
Tả Lập Hành dùng mấy ngàn tử tù làm tiên phong, nhiều năm tranh đấu, cuối cùng chiếm được nửa Lạc Anh sơn mạch, xây dựng Tỉnh Kính quan, chặn đường Tây Tần vào An Dương quận. An Dương dần hồi phục, mấy năm nay phát triển mạnh, trở thành một trong những vùng sản xuất lương thực quan trọng nhất của Nam Sở.
Đương nhiên, để đạt được mục tiêu đó, cũng có mấy vạn tử tù ngã xuống Lạc Anh sơn mạch. Tử tù khắp Nam Sở liên tục gia nhập Cảm Tử Doanh, rồi lần lượt ngã xuống nơi này. Đương nhiên, cũng có nhiều người thành công, trở thành tấm gương của Nam Sở.
Tử tù trong ngục có tin tưởng lời tuyên truyền của triều đình hay không không quan trọng, nhưng một điều chắc chắn là gia nhập Cảm Tử Doanh thì có thể chết, nhưng ở trong ngục chắc chắn sẽ chết. Vì vậy, người đăng ký vẫn không ngừng.
Số lượng Cảm Tử Doanh nhiều nhất lên đến năm ngàn người. Nhưng mấy năm gần đây, Nam Sở đứng vững ở Lạc Anh sơn mạch, Tây Tần tấn công ít đi, biên chế Cảm Tử Doanh thu nhỏ lại còn hai ngàn người. Yêu cầu gia nhập Cảm Tử Doanh cũng cao hơn, không có chút bản lĩnh nào thì không được người tuyển binh để mắt tới.
Biên quân Tây Bộ đều biết, Cảm Tử Doanh tuy giảm hơn phân nửa, nhưng sức chiến đấu lại tăng lên.
Trước kia, Cảm Tử Doanh hoàn toàn là đội quân chịu chết, lấy mạng đổi mạng, chỉ có người may mắn mới sống sót.
Tả Lập Hành cũng không coi họ là thuộc hạ thực sự.
Đại chiến, xung trận hay đoạn hậu đều do Cảm Tử Doanh đảm nhiệm. Chết bao nhiêu người hắn không quan tâm, vì bọn họ đều phạm tội chết, chết trên chiến trường vinh quang hơn chết trên pháp trường, ít nhất, người nhà được nhận trợ cấp, tội lỗi của họ cũng được xóa bỏ.
Tình hình đó Kéo dài đến khi Tần Phong gia nhập Cảm Tử Doanh.
Tần Phong là người đặc biệt, nhập ngũ đã có võ công vững chắc, trong buổi tuyển binh biên quân Tây Bộ, hắn lập tức nổi danh, đánh bại nhiều hảo thủ biên quân Tây Bộ.
Tả Lập Hành định đưa hắn vào đội thân binh bồi dưỡng, nhưng thiếu niên mười sáu tuổi này nhất định phải vào Cảm Tử Doanh, nếu không thì không vào quân đội.
Tả Lập Hành chưa từng thấy người cứng đầu như vậy, tức giận đày hắn vào Cảm Tử Doanh, mặc kệ hắn. Một năm sau, hắn nhiều lần thấy tên Tần Phong trên sổ công lao, hóa ra hắn không những không chết mà còn từng bước trở thành Phó Úy. Chỉ khi lên đến chức Phó Úy, tên hắn mới lọt vào mắt Tả Lập Hành.
Sau đó, Tả Lập Hành để mắt đến hắn. Bốn năm trước, Tây Tần muốn giành lại quyền khống chế Lạc Anh sơn mạch, phá hủy Tỉnh Kính quan, tập trung đại quân, tấn công bất ngờ.
Trận chiến đó vô cùng khốc liệt, khiến Tả Lập Hành nhớ mãi không quên. Hai ngàn Cảm Tử Doanh, cuối cùng chỉ còn chưa đến trăm người. Đánh lui Tây Tần, Tả Lập Hành lại thấy tên Tần Phong trong danh sách người sống sót.
Lần này, Tả Lập Hành không do dự, triệu kiến Tần Phong, muốn chuyển hẳn sang quân đội chính quy làm Hiệu Úy. Tả Lập Hành muốn bồi dưỡng hắn hai năm, rồi đưa về làm Hiệu Úy Thân Binh Doanh. Có thể sống lâu như vậy trong Cảm Tử Doanh, lại thăng lên Phó Úy, đã chứng minh bản lĩnh của thiếu niên mười tám tuổi này.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận