Dịch: Hồ Nga
"Là ai? !"
Lục Cửu Thiếu trong lòng run lên, vội vàng quay đầu nhìn lại, không cẩn thận động đến thương thế của mình, đau đến nhe răng nhếch miệng.
"Di, thật xấu."
Tiếng nói của trẻ em lần nữa vang lên, mang theo sự trêu chọc cùng ma mị ẩn sâu trong xương.
". . . . . ." Kháo, này là tiểu hài tử xấu xa nhà ai, quá không có lễ phép rồi!
"Con kiến hôi, ngươi tại sao còn sống?"
Con kiến hôi? !
Gọi nàng?
Lục Cửu Thiếu theo thanh âm nhìn lại, nhưng ngay sau đó cả người cứng ngắc ngay tại chỗ.
Nàng nghĩ. . . . . . Nàng có lẽ thấy được. . . . . . Thiên Sứ?
Một thiếu niên tóc bạc mặc áo trắng đứng ở núi thây, hơi thở sáng ngời, không dính một hạt bụi, hoàn toàn trái ngược với xương trắng hỗn độn dưới chân, hắn sạch sẽ giống như trời đất lúc mới hình thành.
Sợi tóc dài như tơ cuốn xuống, vẻ bề ngoài của thiếu niên tinh sảo tuyệt luân.
Khuôn mặt trắng nõn nhẵn nhụi, lông mày nhẹ nhàng giơ lên, đôi mắt mênh mông óng ánh chứa đựng sự ngạo mạn, tinh tế rõ ràng. Bên trong lông mi khẽ động như chứa ngàn vạn ngôi sao lưu chuyển trong đó, thánh khiết, rừng rực, câu hồn, nhiếp phách.
Một vẻ đẹp không thuộc về phàm trần, nàng đang nằm mơ sao?
Chẳng qua người này thoạt nhìn. . . . . . Làm sao lại quen mắt như vậy?
Đây không phải là trí nhớ của nàng, đây là trí nhớ của nguyên chủ. . . . . .
Chờ một chút!
Đây không phải là Thần Tử đại nhân tôn quý sao, người có vị trí cao nhất trong Thiên Thần thần điện!
"Thần Tử đại nhân?"
Trong nháy mắt, lúc Lục Cửu Thiếu vừa nói ra thân phận của thiếu niên liền phát hiện hơi thở nguy hiểm của hắn, làm cho nàng dù đã tiếp xúc với tử thần trong nhiều năm cũng phải sởn tóc gáy.
Bạn đang đọc truyện tại https://truyenhoangdung.xyz/. Cảm ơn bạn đã ghé thăm.
Sau một khắc, liền có thứ gì gắt gao nắm chặt cổ họng của Lục Cửu Thiếu, khiến nàng trợn to hai tròng mắt, chống lại ánh mắt của hắn.
Đó là một đôi mắt sâu thẳm, tối tăm, không có bất kỳ ánh sáng nào có thể xuyên vào trong đó, lạnh như băng.
Từ trong ánh mắt này, nàng tựa hồ thấy được cái chết luân hồi.
"Sách sách sách, làm sao bây giờ đây? Lục tiểu thư, ngươi nhận ra Bổn công tử, bí mật của Bổn công tử bị ngươi phát hiện rồi?"
Vừa nói, ánh mắt thiếu niên liền tra xét lên người Lục Cửu Thiếu, nơi hắn quét qua da gà của nàng nổi lên không ngừng.
Lục Cửu Thiếu lúc này hận không thể đánh chính mình hai tát, cái tội lắm mồm, cho dù nhận ra cũng có thể làm bộ như không nhận ra a!
Người có thể xuất hiện ở đây, hoặc là người bị hãm hại giống nàng, không thì chính là chủ nhân của động ma nơi đã mai táng mười vạn hài cốt này!
Tiểu hài tử xấu xa này mặc một thân quần áo màu trắng, sạch sẽ đến con ruồi khi đậu trên y phục của hắn cũng sẽ chết thẳng chân, còn nói cái gì Thần Tử đại nhân? !
Yểu thọ rồi! Đây rõ ràng là Đại Ma Vương a!
Thông minh chạy đi đâu mất rồi?
Đáng sợ nhất chính là, hắn làm sao biết mình họ Lục?
Có thể là vẻ mặt lấy lòng của Lục Cửu Thiếu làm cho thiếu niên hài lòng, ánh mắt sáng rực rỡ.
"Ngươi cũng đã nhìn ra, nơi này của Bổn công tử là địa phương kiếm tiền, là chỗ người sống không có tư cách tới được. Nhưng ngươi còn sống, ngươi đem chỗ này của ta làm dơ.”
Giọng nói thiếu niên đặc biệt nhu mềm, thanh âm trong trẻo vang lên, dễ nghe đến làm cho người say mê, nhưng lại làm cho Lục Cửu Thiếu trong lòng mãnh liệt báo động.
"Cái này. . . . . . Đại ma. . . . . . Khụ khụ, anh hùng, thiếu hiệp, tại hạ cũng là bị hãm hại, cái này, ta bây giờ lập tức đi?"
"Đi? Vạn nhất ngươi tiết lộ bí mật của Bổn công tử, vậy ta phải làm như thế nào? Ngô. . . . . . Hay là giết ngươi đi."
". . . . . . Đừng! Ta nhất định sẽ không nói, ngươi nhìn ánh mắt chân thành của ta !"
Nói xong, Lục Cửu thiếu còn hướng về phía Đại Ma Vương lấy lòng trừng mắt nhìn, vẫn không quên oán thầm xuống.
Kháo, người này da quá tốt, nhìn gần như vậy nhưng đến một lỗ chân lông cũng không có!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận