Arima Kisho đi phía trước, bước chân chậm rãi lùi về sau, đồng thời ra dấu im lặng.
Tô Hiểu không phải đồng đội heo, sau khi gật đầu với Arima Kisho, ba người bắt đầu chậm rãi lùi về sau.
Sở dĩ ba người làm như vậy, là vì sau khi đi ngang qua chỗ rẽ, trước mặt xuất hiện một vùng đất trống rộng.
Trên vùng đất trống này, chiếm giữ ít nhất phải hàng ngàn con quái vật Ghoul.
Sở dĩ nói chúng nó là quái vật Ghoul, là vì dáng dấp của những tên Ghoul này rất kỳ lạ, thậm chí còn khủng bố.
Da dẻ những tên Ghoul này ngăm đen, giống như từng bị lửa thiêu cháy, làn da thô ráp khó mà tả được.
Không giống với Ghoul bình thường chính là Kagune của những tên Ghoul này đều nằm ở trạng thái ngoại phóng, hơn nữa những tên Ghoul này đều là Bikaku, như có thêm cái đuôi ở phía sau.
Những quái vật Ghoul này không có mắt đỏ, nói một cách chính xác là chúng nó đều không có mắt.
Chắc là mắt của bọn chúng đều bị thoái hóa, bên ngoài con mắt có bám một lớp bụi màu trắng.
Đám Tô Hiểu đã bại lộ trước mặt những tên Ghoul này, nhưng những tên Ghoul này còn chưa chú ý tới ba người.
Sau khi ba người lùi về sau một khoảng, Arima Kisho thở phào nhẹ nhõm.
- Ta từng gặp loại Ghoul này một lần rồi, chúng nó dựa vào thính lực để săn mồi, rất khó đối phó, nếu kinh động loại Ghoul quy mô này, chúng ta không phải là đối thủ.
Quả nhiên Arima Kisho biết rõ một số bí mật ở khu 24.
Ít nhất là ở trong nguyên tác, Tô Hiểu chưa từng thấy Ghoul nguyên thủy, cùng với loại Ghoul không có mắt này.
- Làm sao bây giờ?
Ukina nhìn Arima Kisho, xem ra coi Arima Kisho thành người đáng tin cậy nhất.
- Đổi đường.
Tô Hiểu không đáp, Ukina cũng không có dị nghị.
Ba người bắt đầu tìm kiếm con đường khác, nhưng hai tiếng sau, ba người phát hiện một chuyện.
Ngoại trừ vị trí có Ghoul không mắt ra, bốn đường khác đều là đường cụt.
Dựa theo phán đoán của la bàn, hướng kia là lối thoát duy nhất về mặt đất.
Ba người ngồi trong một con đường, bắt đầu bàn bạc đối sách.
Chẳng biết trong tay Tô Hiểu có thêm một cái laptop từ lúc nào, trong tay còn có một cây bút
- Nơi này, nơi này, cùng với nơi này, chúng ta đều không thể đi qua, dựa vào bản đồ mà ta vẽ, khu 24 tương tự hình lỗ thủng.
- Đi sâu về phía khu 24, là “cái phễu” đầu to, đi về mặt đất chính là đầu nhỏ, vì vậy mới phải xuất hiện phương hướng cố định có thể đi đến khu 24.
- Dựa theo 17 con đường cụt ta dẫn đi lúc trước, nơi này là đường ra duy nhất.
Sau khi Tô Hiểu viết viết vẽ vẽ trên màn hình, trên laptop xuất hiện một địa đồ tỉ mỉ.
Thậm chí địa đồ còn đánh dấu kinh độ và vĩ độ, cùng với tỉ lệ to nhỏ.
Ukina nhìn Tô Hiểu với vẻ sùng bái.
- Sao ngươi làm được như vậy, ngươi đều nhớ hết những con đường mà ngươi đi qua lúc trước à?
Không chỉ Ukina thiếu nữ thần kinh này khiếp sợ, Arima Kisho cũng nhìn Tô Hiểu với vẻ kinh ngạc.
Bút chì carbon nhanh chóng xoay trong tay Tô Hiểu.
- “Nghề nghiệp” trước đây của ta hơi đặc biệt, nhiều lúc phải lẻn vào một nơi nào đó, đi tìm một người đặc biệt nào đó, đây là thói quen nghề nghiệp.
Ukina suy nghĩ một lát.
- Nghe giống như sát thủ.
- Tính chất tương đồng, nhưng lòng tin thì khác.
Tô Hiểu ngẩng đầu nhìn hai người.
- Thế nào, đợi lần sau khu 24 xuất hiện thay đổi địa hình, hay mạo hiểm thử đi qua khu vực nguy hiểm kia.
Arima Kisho và Ukina suy nghĩ một lát.
- Đồ đạc chúng ta mang theo không đủ tới lúc khu 24 thay đổi địa hình lần sau đâu.
Ukina và Arima Kisho chỉ mang đủ đồ ăn và nước uống sử dụng trong bốn ngày, có thể chịu đói được đến khi khu 24 thay đổi địa hình, nhưng chịu đói thì sức chiến đấu sẽ giảm đi.
Tô Hiểu có đủ đồ ăn nước uống, nhưng hắn không muốn bị giam ở đây, thời gian ở trong thế giới diễn sinh vô cùng quý giá.
- Trong tình huống không phát ra âm thanh, những Ghoul đặc biệt kia sẽ không nhận ra chúng ta đâu.
Arima Kisho mở miệng, xem ra hắn ta muốn mạo hiểm thử một lần.
- Như vậy thử mạo hiểm một lần đi.
Arima Kisho và Ukina đứng dậy.
- Nếu quyết định mạo hiểm, vậy ta có kế hoạch.
Bỗng nhiên Tô Hiểu mở miệng.
- Biện pháp gì?
- Nếu những tên Ghoul kia cảm nhận âm thanh, vậy có thể bố trí nguồn âm ở nơi này, sau đó chúng ta đợi ở vị trí trên địa đồ, nguồn âm vang lên, sẽ hấp dẫn nhưng tên Ghoul đặc biệt kia chú ý, đến lúc đó chúng ta nhân cơ hội đi qua.
Tô Hiểu không muốn đấu chính diện với những tên Ghoul không mắt kia, dựa vào thái độ của Arima Kisho, chắc chắn những tên Ghoul không mắt kia rất khó đối phó.
- Có thể, lúc trước ta từng dùng biện pháp tương tự, hiệu quả thấy rõ.
- Nguồn âm từ đâu tới?
Tô Hiểu mỉm cười lấy một chiếc di động ra, ngón cái ấn lên trên màn hình di động, nhanh chóng thao tác.
- Thời gian đã định là năm phút, đủ rồi.
Nói xong Tô Hiểu để điện thoại xuống đất, ba người nhanh chóng chạy tới trước.
Rất nhanh ba người tới một đường cụt, vị trí nơi này rất gần chỗ đám Ghoul không có mắt.
- Tút, tút, tút, tút… あらっちゃっちゃちゃびりばりり . . . .
Tiếng âm nhạc vui vẻ truyền từ xa tới, Ukina thiếu nữ thần kinh lại bắt đầu lắc lư thân thể, hai tay để trước người lay động có tiết tấu.
- Vậy mà là bài ta thích nhất.
Ukina thay đổi như vậy khiến Tô Hiểu không còn gì để nói, Arima Kisho cũng nghiêng đầu.
Sau khi âm nhạc vang lên mấy giây, tiếng chạy băng băng truyền tới.
“Rầm, rầm, rầm…”
Giống như thiên quân vạn mã đang lao nhanh, ba người đứng cách không xa đều nghe thấy được.
Cũng không lâu lắm, tiếng bước chân dần dần đi xa, ba người liếc mắt nhìn nhau, lao nhanh về phía đường ra duy nhất.
Không có nhiều thời gian, ai biết những tên Ghoul không có mắt có đột nhiên quay về hay không.
Tốc độ của ba người đều rất nhanh, Arima Kisho dẫn đầu, Ukina ở giữa, Tô Hiểu đi cuối cùng, vẫn là trận hình ban đầu.
Chỉ dùng mười mấy giây, ba người chạy tới khúc rẽ.
Bỗng nhiên Arima Kisho dừng lại, một tay giơ về phía sau, lòng bàn tay hướng về phía đám Tô Hiểu.
Tô Hiểu lập tức dừng bước, nhìn về phía khu đất trống sau ngã rẽ.
Trên khu đất trống này còn một ít Ghoul không có mắt, những tên Ghoul này chỉ còn ít, không bị hấp dẫn toàn bộ.
- Làm sao bây giờ?
Ukina nói nhỏ nhất có thể.
- Đừng lên tiếng, chậm rãi đi qua.
Bước chân của Arima Kisho chậm rãi tiến lên trước, Ukina theo sau Arima Kisho.
Tô Hiểu đứng tại chỗ không nhúc nhích, Arima Kisho hơi nghi ngờ nhìn về phía Tô Hiểu.
Tô Hiểu chỉ phía sau, vừa chỉ hai người, ngón tay đong đưa về trước.
Ý của hắn rất rõ ràng, ba người cùng tiến lên sẽ phát ra âm thanh rất to, hơn nữa không rõ Ghoul ở phía sau sẽ quay về lúc nào, hai người đi qua trước đi, tôi đi cuối cùng.
Arima Kisho gật đầu, ra dấu cẩn thận.
Ukina vươn ngón cái ra, cũng đứng tại chỗ, đợi Arima Kisho đi qua trước.
Tô Hiểu làm như vậy không phải hắn quên mình vì người khác, ba người hiện giờ như châu chấu trên cùng một sợi dây thừng, tuyệt đối không thể có hành động đồng đội heo.
Bước chân của Arima Kisho không nhanh, nhưng rất ổn định, vùng đất trống này khoảng 200 mét chiều ngang, không tính là dài, nhưng cũng không tính là ngắn.
Chưa đầy ba phút, Arima Kisho đã hữu kinh vô hiểm đi qua khu đất trống.
“Gào…”
Một tiếng gầm nhẹ truyền đến, thân thể ba người cứng đờ, hóa ra một tên Ghoul không có mắt nằm trên đất ngủ say, bị Kagune của đồng bạn làm tỉnh.
Tên Ghoul không có mắt kia đẩy Kagune ra một cách thô lỗ, ngủ tiếp.
Ukina đã đến vị trí trung tâm, bên chân có bốn năm tên Ghoul không có mắt, động tác của nàng vô cùng cẩn thận.
Cuối cùng Tô Hiểu dán sát lỗ tai vào mặt đất, cảm nhận âm thanh qua mặt đất.
Rất an toàn, tạm thời những tên Ghoul không có mắt bị nguồn âm dẫn đi chưa trở về.
Tô Hiểu bắt đầu chậm rãi tiến lên, mỗi bước đi đều vô cùng cẩn thận.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận