Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Đô thị
  3. Lão Nạp Phải Hoàn Tục (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 6: Một Sợi Dây

Lão Nạp Phải Hoàn Tục (Dịch) (Đã Full)

  • 405 lượt xem
  • 1331 chữ
  • 2021-10-23 15:53:09

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

- Được rồi, Mã Quyên, chuyện này tôi thấy có chút mơ hồ. Cậu nghĩ lại xem, nếu như không có chiếc giày kia, cậu sẽ gặp cảnh thế nào? Đầu rơi máu chảy còn là nhẹ… Nơi này là đỉnh núi, nếu bị thương nặng, chúng tôi có muốn đưa cậu xuống núi trị bệnh cũng không kịp.

 

Phương Vân Tĩnh ngồi xuống, vuốt vuốt Mã Quyên còn đang hoảng sợ, giúp Mã Quyên nguôi giận. Có điều, ánh mắt Phương Vân Tĩnh lại hiện lên vẻ ngờ vực. Cô cùng Triệu Đại Đồng đều đang nghĩ tới vấn đề này: “Là trùng hợp sao?”

 

Mã Quyên cũng không ngốc, vừa mới tỉnh mộng, giờ nghĩ lại, đột nhiên rùng mình:

 

- Vân Tĩnh, Đại Đồng, Hồ Hàn, trước đó… Trụ trì có nói tôi có họa sát thân? Sau đó, nếu không phải hắn đặt giày ở đó, có phải liền ứng nghiệm hay không? Các cậu nói, cái này là trùng hợp, hay là hắn nhìn ra được?

 

- Tôi cũng không biết… Cái này, thà tin là có còn hơn là không? Có điều tôi vẫn có chút dự cảm bất tường, nếu như không còn việc gì nữa, chúng ta vẫn trở đi sớm thì hơn.

 

Hồ Hàn nói.

 

Triệu Đại Đồng nói:

 

- Tôi cũng cảm thấy, chúng ta về trước đi… Ách, trụ trì, sao lại ra ngoài rồi? Anh cầm dây thừng làm gì?

 

Phương Chính thâm ý nhìn qua Triệu Đại Đồng, nói:

 

- A Di Đà Phật, người xuất gia không nói dối, thí chủ vẫn đừng nên nỏi, hỏi sẽ lại tức giận.

 

Nói xong, Phương Chính rời đi.

 

Mã Quyên nhìn bóng lưng Phương Chính, kêu lên:

 

- Trụ trì, cảm ơn ân cứu mạng!

 

- A.

 

Phương Chính lên tiếng, đã đi xa.

 

- Hắn đúng là không khách khí… Tôi bắt đầu hoài nghi, có phải trùng hợp hay không.

 

Mã Quyên cười khổ nói.

 

Phương Vân Tĩnh nói:

 

- Bất kể có trùng hợp hay không, tôi cảm thấy chúng ta nên đi sớm. Nhất Chỉ miếu này, thực cổ quái. Lúc lên núi, thôn dân nói cái miếu này đã sớm hoang phế, giờ nhìn xem, có chỗ nào hoang phế? Còn vị trụ trì này, nào giống người xuất gia? Tác phong việc làm đầy cổ quái…

 

- Đúng là cổ quái, cái miếu này cũng cổ quái. Lúc tới, liền có cảm giác tâm tường khí hóa, hòa thượng kia cũng khiến người cảm thấy người vật vô hại. Thế nhưng, các cậu có thấy chùa chiền ở đâu có hiệu quả như vậy? Đoán chừng, tám phần là một loại mê hương nào đó… Hoặc là, vị hòa thượng này là yêu quái.

 

Triệu Đại Đồng nói.

 

- Cậu đọc truyện nhiều tới ngộ rồi?

 

Hồ Hàn nói.

 

- Cậu quản được tôi? Được rồi, đi nhanh lên.

 

Triệu Đại Đồng nói.

 

Mã Quyên nói:

 

- Không hạ trại?

 

- Đổi chỗ hạ trại đi…

 

Phương Vân Tĩnh nói.

 

Mã Quyên cũng không phản đối, mấy người lập tức rời khỏi Nhất Chỉ miếu, chuẩn bị xuống núi.

 

Kết quả đi tới trước lối xuống, đã thấy Phương Chính trở về.

 

- Các vị thí chủ, đi rồi sao?

 

Phương Chính tuyệt không kinh ngạc, bởi hắn đã sớm thấy tương lại của Triệu Đại Đồng.

 

Nhìn bộ dạng như ta đã sớm biết của Phương Chính, mấy người càng thêm sợ hãi.

 

Triệu Đại Đồng cười ha ha:

 

- Đúng vậy, trời sắp tối rồi, tranh thủ xuống núi, trụ trì, chúng ta không quấy rầy anh nữa.

 

Phương Chính gật đầu:

 

- Cũng tốt, mấy vị đi thong thả, đường núi dốc đứng, chú ý an toàn.

 

Nói xong, Phương Chính lại nhìn qua Triệu Đại Đồng, nhìn tới mức Triệu Đại Đồng cảm thấy toàn thân không được tự nhiên, mới chậm rãi rời đi.

 

- Đại Đồng, cậu nói xem, có phải trụ trì kia coi trọng cậu rồi không?

 

Hồ Hàn trêu ghẹo nói.

 

- Xéo đi, tôi thích nữ nhân! Ít nhất phải được như Vân Tĩnh mới được.

 

Triệu Đại Đồng nổi giận.

 

Gương mặt xinh đẹp của Phương Vân Tĩnh đỏ ửng, khiển trách:

 

- Nói mò gì đâu?

 

- Hắc hắc…

 

Mặt dày của Triệu Đại Đồng cũng đỏ lên, lòng thầm chột dạ, bước chân nhanh hơn.

 

Triệu Đại Đồng đi mở đường, Hồ Hàn đi đoạn hậu, hai vị mỹ nữ đi ở giữa, không có gì để nói.

 

Mấy người vừa nói vừa cười xuống núi, rất nhanh đã quên chuyện trên núi vừa rồi.

 

Đúng lúc này, Triệu Đại Đồng đột nhiên kinh hô một tiếng, trượt chân, cắm đầu xuống dưới!

 

Mà Hồ Hàn, Phương Vân Tĩnh cùng Mã Quyên cách sau một đoạn, căn bản không tới kéo kịp.

 

Mắt thấy Triệu Đại Đồng rơi xuống vách núi, hai nữ lập tức bị dọa tới ngây dại.

 

Hồ Hàn cũng ngẩn người, có điều chung quy vẫn là con trai, nhanh chóng phản ứng, chạy tới xem tình xuống, kêu lớn:

 

- Triệu Đại Đồng! Triệu Đại Đồng!

 

Phương Vân Tĩnh cùng Mã Quyên nhanh chóng lấy lại tinh thần, chạy tới, nước mắt chực ậc ra, kêu khóc:

 

- Triệu Đại Đồng, cậu có đó không?

 

- Triệu Đại Đồng, nói một câu a!

 

- Triệu Đại Đồng, đừng làm chúng tớ sợ!

 

…

 

Dù kêu lớn, nhưng mấy người cũng thầm hiểu, dốc núi dựng đứng như thế, bên dưới cơ bản là vực sâu, rơi xuống nhất định lành ít dữ nhiều. Xong…

 

Mã Quyên hoang mang mang:

 

- Tên hòa thượng lừa đảo kia, không phải hắn nói hắn có thể đoán mệnh sao? Thấy tôi có họa sát thân, sao lại không thấy Đại Đồng gặp nguy hiểm? Lừa đảo, Đại Đồng nói đúng, hòa thượng đều là lừa đảo…

 

Nhưng đúng lúc này.

 

- Đừng mắng, đừng hô, tôi chưa chết! Treo ở trên cây!

 

Thanh âm của Triệu Đại Đồng bỗng truyền đến, ba người lập tức ngây người, lại lập tức cuồng hỉ.

 

Hồ Hàn cũng lấy lại tinh thần, kêu:

 

- Cậu nắm cho chắc, đừng để rơi xuống, tôi lên núi tìm dây thừng, kéo cậu lên!

 

Phương Vân Tĩnh cũng kêu:

 

- Đúng, đúng, đúng, đừng vội!

 

- Không phải…

 

Triệu Đại Đồng hô.

 

Mã Quyên cũng hét:

 

- Không phải cái gì? Cậu nắm cho chắc, tuyệt đối đừng để rơi, tôi xuống núi gọi người.

 

- Không phải, các cậu nghe tôi nói.

 

Triệu Đại Đồng hô.

 

- Không phải cái gì? Lúc này bớt tranh cãi, tôi đi tìm dây thừng.

 

Hồ Hàn kêu lên.

 

Triệu Đại Đồng nói:

 

- Không phải, các cậu nghe tôi nói!

 

Hồ Hàn còn muốn nói thêm, Phương Vân Tĩnh đột nhiên nghĩ tới, kêu lên:

 

- Dây thừng? Cậu nói muốn tìm dây thừng?

 

Hồ Hàn sờ sờ gáy:

 

- Đúng vậy, không tìm dây thừng thì tìm cái gì?

 

- Tôi nhớ hòa thượng trong Nhất Chỉ miếu, vừa cầm một sợi dây ra ngoài. Lúc trở về, lại không thấy cầm theo dây nữa, đúng hay không?

 

Phương Vân Tĩnh nói.

 

Mã Quyên gãi gãi đầu:

 

- Hình như là vậy.

 

Hồ Hàn cũng gật theo.

 

Phương Vân Tĩnh nói:

 

- Hắn để dây thừng ở đâu đó, không cần lên núi, tìm bốn phía xem…

 

- Các cậu đừng tìm, nghe tôi nói hết không được sao?

 

Triệu Đại Đồng muốn khóc, hắn lơ lửng giữa trời, quần còn bị rách, chỗ kia sắp bị điên lên rồi. Giờ hắn mới hiểu, cái gọi là gió thổi chít chít mát. Thực con mẹ nó quá thoải mái, nhưng người bên trên lại không cho hắn nói chuyện, thực sự vội muốn mắng người.

 

- Cậu nói.

 

Phương Vân Tĩnh kêu lên.

 

- Dây thừng ở ngay cạnh tôi! Không biết ai buộc nó, vừa vặn rủ xuống bên cạnh tôi. Tôi muốn nói, các cậu xem dây thừng đã được buộc trên chưa! Nếu buộc rồi, để tôi leo lên. Ây gu, cây này sắp không chịu được nữa rồi, các cậu nhanh lên!

 

Triệu Đại Đồng nhìn dây thừng vừa vặn rủ xuống bên tay, khóc không ra tước mắt, rốt cục có thể nói chuyện.

 

Ba người Phương Vân Tĩnh, Mã Quyên cùng Hồ Hàn cùng ngây người! Sau đó đột nhiên lấy lại tinh thần, tranh thủ cúi đầu quan sát, quả nhiên nhìn thấy một sợi dây thừng, chỉ là nó trong cỏ, không dễ nhìn thấy, một đầu dây buộc chắc chắn vào gốc một cây đại thụ bên bờ vực, đã buộc chặt, rất chắc chắn!

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top