Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Đô thị
  3. Lão Nạp Phải Hoàn Tục (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 110: Hoàn Thành Một Trăm Nén Hương

Lão Nạp Phải Hoàn Tục (Dịch) (Đã Full)

  • 341 lượt xem
  • 1641 chữ
  • 2021-10-23 17:02:53

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

- Cổ quái, lúc tham gia Tắm Phật ở Bạch Vân tự cũng không thấy có người phản ứng như thế a, chẳng lẽ Nhất Chỉ miếu này còn có thể thành tinh hay sao?

 

Đàm Minh thầm nhủ trong lòng, tiến lên cầm lấy thìa, múc một chút nước hoa, chỉ cảm thấy một cỗ mùi thơm nhàn nhạt xông vào mũi, cả người chấn động tinh thần, đầu óc thanh tỉnh hơn không ít.

 

- Nước hoa này ngược lại là có chút môn đạo, vậy mà còn có thể thanh thần tỉnh não, chốc lát nữa phải hỏi Phương Chính một chút về cách làm thứ này, mang một ít trở về.

 

Đàm Minh thầm nghĩ, đồng thời cũng vừa xối nước hoa lên trên tượng Phật, đúng ngay giây phút này!

 

Oanh một tiếng!

 

- Nam Mô A Di Đà Phật!

 

Một tiếng niệm Phật vang lên, phảng phất như sát bên lỗ tai hắn, trong đầu oanh một tiếng, lại giống như có sấm rền cuồn cuộn! Rất nhiều chuyện trong quá khứ chợt lóe lên ngay trước mắt, từng tràng cảnh hiện lên, bởi vì nghèo nàn mà bị người ở trường học trào phúng, mẫu thân năn nỉ trường học đóng tiền học phí trễ vài ngày, thời đại học cắn răng gặm bánh mì khô khốc mà thức đêm học bài, liều mạng chạy trong gió bão để chuyển hàng cho khách... Tất cả đều hiện lên ngay trước mắt, nhưng mà cuối cùng, tất cả những hình ảnh này đều hóa thành tro bụi trong một tiếng niệm Phật kia!

 

Ở sâu trong nội tâm, từng tầng từng tầng ký ức vốn bị hắn chôn giấu từ lâu, nay đã bị đào lên!

 

Đó là hình ảnh khi hắn còn nhỏ, phụ thân cầm roi mây đánh hắn, lớn tiếng răn dạy:

 

- Làm người, đầu đội trời chân đạp đất, bản thân không có thì lấy trộm sao? Có thể vứt đi lương tâm mà đi trộm cướp tiền của người khác sao? Chúng ta nghèo khó, nhưng chí không nghèo!

 

Đó là hình tượng lão sư lấy tiền sinh hoạt ra đóng học phí giúp hắn:

 

- Lão sư không hy vọng nhà các em có thể trả lại, chỉ hi vọng em có thể công thành danh toại.

 

Đó là cảnh tượng sau khi hắn chạy đến đưa hàng cho khách, người khách đưa cho hắn nước nóng, cầm khăn lau khô đầu giúp hắn.

 

Đó là hình ảnh sau khi về đến nhà, lão bà giúp hắn rửa chân, xoa chân...

 

Đó là hình tượng khi về đến quê nhà, thấy đầu tóc cha mẹ đã càng thêm bạc trắng!

 

Đó là hình ảnh lão sư đã cao tuổi, trước khi lâm chung viết cho hắn một bức thư cuối cùng, lão sư nhắn gửi:

 

- Học trò, tiền không phải thứ trọng yếu nhất, tình người mới là quan trọng. Người sống cả một đời, không thể bị tiền làm mờ mắt...

 

- Phù phù!

 

Đàm Minh đột nhiên quỳ xuống, quỳ gối trước cửa chùa miếu, lệ rơi đầy mặt...

 

Lương Vũ nhìn thấy, giật nảy mình, tranh thủ thời gian chạy tới, ôm Đàm Minh nói:

 

- Lão công, lão công anh làm sao a? Anh cũng đừng làm em sợ, em sai rồi, sau này không trách móc anh nữa, đừng dọa em nha?

 

Các thôn dân thấy vậy, đều có chút mộng bức, không rõ đã xảy ra chuyện gì.

 

Phương Chính thấy vậy, mỉm cười, đi tới, chắp tay trước ngực, cất cao giọng nói:

 

- A Di Đà Phật, thí chủ, lạc đường biết quay lại, thiện tai thiện tai!

 

Lời Phương Chính nói giống như là thể hồ quán đỉnh!

 

Oanh một tiếng, Đàm Minh tỉnh lại.

 

Cha mẹ Đàm Minh cũng chạy tới, đang muốn mở miệng nói chuyện, đã thấy Đàm Minh đẩy Lương Vũ ra, xoay người qua, dập đầu lạy ba cái bành bành bành, nói:

 

- Cha, mẹ, con biết sai! Về sau mặc kệ bận rộn bao nhiêu, hàng năm con đều sẽ về quê thăm hai người! Tiền thật sự không phải vạn năng...

 

Sau đó Đàm Minh lôi kéo tay Lương Vũ nói:

 

- Tiểu Vũ, anh sai rồi...

 

Lương Vũ thấy vậy, cũng khóc òa lên, ôm Đàm Minh nói:

 

- Em cũng sai...

 

Đàm Cử Quốc nhìn thấy cảnh này, hoàn toàn không hiểu, tiến lên hỏi Phương Chính:

 

- Đây là có chuyện gì?

 

Phương Chính cười nói:

 

- Tắm Phật, Tắm Phật, cũng không phải chỉ là Tắm Phật, mặc dù chúng ta cung phụng Ngã Phật, kỳ thật chính là gột rửa bản thân. Tắm Phật, đồng thời cũng là gột rửa tâm linh của bản thân, xem ra vị thí chủ này đã có những cảm ngộ sâu sắc, nên mới thành như thế.

 

Đàm Cử Quốc kinh ngạc nhìn Phương Chính nói:

 

- Chuyện này... Thật hay giả a?

 

Đàm Minh nói:

 

- Đàm thúc a, là thật, vừa rồi cháu chỉ là xối lên một chút nước hoa, nhưng trong đầu lại xuất hiện rất nhiều hình tượng, đã xúc động đến cháu rất nhiều. Hồi tưởng lại cuộc sống trước kia, nhận ra bản thân thật sự đã quá sai. Phương... Trụ trì, chùa miếu này của cậu, linh! Linh hơn bất cứ chùa chiền nào tôi từng đi qua! Tôi chưa bao giờ có cảm thụ như thế, tôi phục!

 

Đàm Minh lôi kéo tay Lương Vũ nói:

 

- Đi thôi Tiểu Vũ, chúng ta đi vào bái Phật.

 

Lương Vũ kinh ngạc nói:

 

- Bái Phật? Nơi này chỉ có Tống Tử Quan Âm, anh lại không muốn hài tử...

 

- Ai nói anh không muốn? Muốn! Anh còn muốn sinh thêm hai đứa nữa!

 

Đàm Minh kêu lên.

 

- Thật... Thật sao?

 

Lương Vũ đưa tay che miệng nhỏ, kích động mà hỏi.

 

Đàm Minh cười khổ nói:

 

- Trước kia vì dốc sức cho sự nghiệp, anh luôn cảm thấy sinh con sẽ rất vướng víu, bản thân còn chưa chơi bời chán a, lấy đâu ra tâm tình sinh con sinh cái. Bây giờ suy nghĩ một chút, làm người không thể sống như thế... Vì em, vì cha mẹ, vì cả nhà, thân là nam nhân dù sao cũng phải hi sinh một chút a.

 

Nói xong, Đàm Minh lôi kéo Lương Vũ, đang muốn tiến vào trong chùa miếu, kết quả, Lương Vũ hất tay Đàm Minh ra, chắp tay trước ngực, cung kính hành lễ với tượng Phật trước cổng một lúc, dập đầu, sau đó Tắm Phật.

 

Quả nhiên, sau khi Tắm Phật, Lương Vũ cũng nghĩ thông suốt rất nhiều khúc mắc, ánh mắt nhìn Đàm Minh càng thêm phần ân ái, hai người dắt tay nhau đi vào trong chùa miếu.

 

Đông đảo thôn dân nhìn thấy, cùng liên tục kêu vang chúc mừng.

 

- Ha ha... Rốt cục tiểu tử Tiểu Minh này cũng đã nghĩ thông suốt. Lão Đàm, anh có phúc a!

 

- Ha ha...

 

Phụ thân Đàm Minh cười đến nỗi hai mắt đẫm lệ, không uổng cho bao nỗi trông mong, rốt cục con cái trong nhà cũng đã trưởng thành, rốt cục cũng có thể cho hắn ôm cháu...

 

...

 

“Đinh! Chúc mừng ngươi, Đàm Minh lạc đường biết quay lại, cứu vớt một gia đình.”

 

Phương Chính cười ha ha nói:

 

“Không có cơ hội rút thưởng a?”

 

“Ngươi suy nghĩ nhiều, thành thành thật thật phát cháo đi.”

 

Phương Chính bất đắc dĩ lắc đầu, tiếp tục phát cháo cho người đến sau, phát cho mỗi người một bát, quả nhiên là vừa đủ.

 

Mà một bên khác, Vương Hữu Quý lại gặp phải phiền toái, những người khác không biết, đều không trông mong trên núi có gì ăn ngon, cũng đều ngại vướng víu, nên đều chỉ cầm thêm bát nhỏ đi lên núi, không uống không biết, vừa uống một ngụm thì không ngừng được! LạI xin chén thứ hai, Phương Chính không cho!

 

Thế là ánh mắt đổ dồn vào người mang bồn lên núi, hắn lập tức bị quay quanh, đủ loại lời trách móc, khen nịnh vang lên, mưu đồ kiếm một ngụm cháo từ chỗ của hắn.

 

Kết quả, Vương Hữu Quý liều mạng giữ cháo, ai đòi cũng không được, náo nhiệt một hồi lâu.

 

Không bao lâu sau, Đàm Minh và Lương Vũ đi ra, Lương Vũ đưa hơn phân nửa bát cháo còn lại cho Đàm Minh, nói:

 

- Có uống không?

 

- Uống!

 

Đàm Minh cười, nếm thử một miếng, sau đó lập tức kêu ngon, tiếp theo là ừng ực ừng ực mấy ngụm uống cạn, lại kêu ngon, đáng tiếc, muốn thêm sao? Không có đâu.

 

Phương Chính vốn đang dự định niệm kinh thuyết giảng, nhưng mà ngẫm lại năng lực của bản thân, vẫn là tính toán. Đây là lần đầu tiên hắn tổ chức Hội Tắm Phật, cũng không chuẩn bị gì nhiều, chỉ có thể rút kinh nghiệm lần sau.

 

Mọi người cũng đều thoải mái vui vẻ, uống xong cháo Bát Tịch, toàn thân trên dưới đều ấm nóng, mặc dù không cầu con cái, nhưng cũng nhao nhao tiến vào trong viện tự để dâng hương. Mặc dù đại đa số thôn dân đều thắp hương phổ thông, nhưng cũng làm Phương Chính vui mừng như điên!

 

Bởi vì...

 

“Đinh! Nhiệm vụ một trăm nén hương đã hoàn thành, đạt được thùng công đức, có muốn tiếp nhận hay không?”

 

“Tạm thời không tiếp nhận.”

 

Phương Chính tranh thủ thời gian cự tuyệt, đùa sao, nếu tiếp nhận ngay lúc này, bên trong Phật Đường đột nhiên xuất hiện một cái thùng công đức, cho hắn mười cái miệng cũng không biết giải thích thế nào.

 

Náo nhiệt cho tới trưa, đám người nhao nhao tán đi.

 

Phương Chính dọn dẹp số cháo còn lại, tự mình uống hai bát, sau đó phân cho Độc Lang và con sóc, cả đám đều ăn no bụng. Tiếp theo đó, trực tiếp kéo theo hai tên tiểu tử này, xách cây chổi lên, bắt đầu quét dọn chiến trường.

 

Quá nhiều người, Phương Chính cũng không trông cậy là tất cả mọi người đều tuân thủ quy củ, không ném rác rưởi gì đó. Cho nên vẫn là phải quét dọn.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top