- Trang Chủ
- Quân Sự Xây Dựng
- Lãnh Chúa Cầu Sinh: Từ Tiểu Viện Tàn Tạ Bắt Đầu Đánh Chiếm (Dịch)
- Chương 62: Ải Nhân nát rượu
Nơi đây là đồng cỏ bốn bề thông thoáng, mà vẫn có thể ngửi thấy mùi rượu nặng như thế, Ải Nhân ở trước mắt, chắc không phải đã ngâm trong thùng rượu một năm rồi đó chứ?
Sau khi Tông Thận đi vào, trên đầu tên này nhảy ra một cát tên.
“Bronzebeard Winefire???”
“Chủng tộc: Ải Nhân”
“???”
“???”
(Tên này uống say rồi, ngươi hoàn toàn có thể chế phục hắn, hắn có kỹ năng thợ rèn cao cấp, nói không chừng có thể phát huy vài tác dụng trong lãnh địa của ngươi)
Một đống dấu chấm hỏi xuất hiện ngay phía sau tên của hắn.
Xem ra chắc không phải là quái vật của kẻ thù, giống như là dân bản địa của một tộc Ải Nhân thần bí nào đó.
Một đống dấu chấm hỏi giống như đã gián tiếp nói rõ thực lực của tên Ải Nhân nát rượu này.
Có điều tên này trộm ngựa của mình, không thể cứ bỏ qua như thế.
Tông Thận đi qua, ngồi xổm xuống bên cạnh, duỗi tay vỗ nhẹ lên trên gương mặt trở nên đỏ bừng vì say rượu của hắn.
Da dẻ của tên này rất thô ráp, giống như cả gương mặt đều là cơ bắp rắn chắc, vỗ lên không thấy chút mềm mại nào.
“Ê ê ê!”
“Tỉnh lại đi!”
…
“Khò… khò… khò”
Đáp lại hắn, chỉ có tiếng ngáy đều đều và lòng ngực rắn chắc chập chùng.
Mặt Tông Thận xạm lại, thật là muốn rút kiếm cho cái tên sâu rượu tùy tiện này một nhát.
Nhưng mà lại lo lắng sẽ chọc đến một tồn tại khó lường.
Đột nhiên, hắn nghĩ đến một cách.
Trước tiên hắn dùng sợi đay ở trong ngăn trữ vật, lấy được từ rương trữ vật của cái tên lãnh chúa xui xẻo kia, chế tác tại chỗ ra được mấy sợi dây gai rắn chắc.
Sau đó, gọi Thiết Trụ trực tiếp đỡ cái tên Ải Nhân này lên.
Tháo áo giáp nhẹ trên người của hắn và đại thiết chùy to lớn tạo hình khoa trương đeo bên hông xuống hết.
Trên dưới cơ thể chỉ chừa lại cho hắn một chiếc quần cộc lớn mang theo đường văn màu đỏ.
Nhìn lông ngực của hắn phất phới theo gió.
Tông Thận chỉ mới cảm thấy hả giận đôi chút.
Lại dùng dây gai buộc ba tầng trong ba tầng ngoài trực tiếp cho đôi chân hắn lơ lửng trên không, trói lên trên tàng cây rắn chắc.
Để cho an toàn.
Hắn hắn gần như trói cái tên Ải Nhân này thành một đòn bánh tét.
Sau khi làm xong mọi việc.
Tông Thận lại lấy từ trong ngắn trữ vật tùy thân ra một cái thùng gỗ lớn chứa đầy nước.
Đây là nước dự trữ, mà buổi sáng lúc hắn ra khỏi cửa đã mang theo.
Hắn đứng bật dậy, bưng thùng gỗ lên, trực tiếp giội non nửa thùng nước lên trên đầu cái tên Ải Nhân nát rượu này.
“Ùng ục ục…”
“Khụ khụ…”
“Thằng khốn nào dám làm phiền giấc ngủ của ta!”
“Xem ta dùng thiết chùy đập nát cái đầu chó của ngươi!”
Ải Nhân nát rượu giật mình, hùng hổ tỉnh lại, thuận tay muốn rút thiết chùy ra, nhưng lại phát hiện bản thân bị trói hai chân treo lơ lửng trên tàng cây.
Dù cho sức lực của hắn kinh người, lúc này cũng không thể thi triển ra được.
“Tiểu tử nhân loại, tại sao ngươi lại trói ta?”
“Lẽ nào ngươi là giặc cỏ hay là thổ phỉ sao?”
“Ta chỉ là một tên nghèo rớt mồng tơi, ngoài quán rượu, không ai có thể lấy được một đồng bạc nào từ trên người ta hết!”
Hắn khôi phục lại chút tỉnh táo.
Bắt đầu chủ động giao lưu với Tông Thận.
Lại nhìn thấy Tông Thân mỉm cười.
Đưa tay dắt ngựa lữ hành già.
“Ngươi trộm ngựa của ta.”
“Cho nên ta trói ngươi lại.” Nghe thấy Tông Thận nói như thế, Ải Nhân nát rượu lộ ra biểu cảm giật mình.
Lập tức có chút xấu hổ.
Hắn không còn gì để nói trực tiếp lựa chọn không lên tiếng đáp trả.
“Sao nào, tại sao không nói gì đi?”
“Cả đại lục đều đang đồn rằng, tộc Ải Nhân dũng cảm kiên cường, hào phóng không bị trói buộc, giỏi giang tháo vát, lại không ngờ rằng sở trường của tộc Ải Nhân lại là ăn cắp.”
“Ta muốn biết, tộc Ải Nhân các ngươi xử trí kẻ trộm như thế nào?”
Tông Thận cố ý nói như thế, ý đồ nhằm chọc giận hắn.
Quả nhiên, tên Ải Nhân nát rượu này vừa nghe thấy Tông Thận nói như thế, sắc mặt chớp mắt lại trở nên đỏ bừng.
“Cái rắm! Tiểu tử nhân loại đáng chết!”
“Ta không trộm!”
Tông Thận nhìn thấy Ải Nhân nát rượu có biểu cảm như thế, nụ cười trên mặt càng tươi hơn.
“Vậy ngựa của ta tại sao lại ở đây chứ?”
“Con ngựa già này là do ông cha ta truyền lại cho ta, ta và nó có cảm tình rất sâu đậm.” Tông Thận nhập vai diễn sâu, còn cố ý bày ra dáng vẻ rầu rĩ sờ lên đầu ngựa lữ hành già.
Ngựa lữ hành già cũng vô cùng thông minh thân thiết cọ cọ đầu lên cánh tay của Tông Thận.
Biểu hiện thế này, khiến cho Ải Nhân nát rượu càng thêm hổ thẹn.
“Ta… ta…”
“Xin lỗi tiểu tử nhân loại, ta uống say rồi…”
Ải Nhân nát rượu phát hiện không thể chối cãi, xấu hổ lựa chọn xin lỗi.
“Ta tiếp nhận lời xin lỗi của ngươi.” Tông Thận ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói.
Lập tức thùa cơ gửi ra lời mời.
“Ta là một lãnh chúa, đang xây dựng một lãnh địa vĩ đại, hiện tại trong lãnh địa của ta còn thiếu một thợ rèn thuần thục.”
“Ngươi đồng ý giúp đỡ ta không?”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận