- Trang Chủ
- Quân Sự Xây Dựng
- Lãnh Chúa Cầu Sinh: Từ Tiểu Viện Tàn Tạ Bắt Đầu Đánh Chiếm (Dịch)
- Chương 61: Kẻ thất đức nào đã trộm ngựa của ta? (2)
“Thiết Trụ, ngươi và Nhị Cẩu, Cẩu Đản bọn họ đều là đến từ cùng một thôn sao?”
Tông Thận đột nhiên hỏi.
Sau khi nghe được câu hỏi này, Thiết Trụ có hơi ngẩn người, sau đó bèn gật gật đầu.
“Vâng, lãnh chúa đại nhân.”
“Nhưng mà bọn ta không phải đến từ vương quốc này.”
“Vương quốc nơi bọn ta ở gọi là Nguyệt Lam.” Tông Thận nghe xong, trong lòng như có điều suy nghĩ.
Đối với bản đồ và quy mô lớn nhỏ, cũng như sự phân chia thế lực giữa các quốc gia của thế giới này, hắn hoàn toàn không biết gì.
Chỉ biết là thế giới này rộng lớn hơn rất nhiều lần so với Trái Đất.
Nơi này không bị ảnh hưởng nặng nề của nền khoa học kỹ thuật, ngược lại giống như một thế giới ma thuật hơn.
Nơi này có lang kỵ binh lúc nào cũng rình rập xung quanh, có những quái vật khâu hung ác đáng sợ, còn có pháp sư phất tay là có thể thi triển ma pháp.
Thậm chí còn có những chủng tộc trong truyền thuyết như Ám Dạ tinh linh như thế.
Quan trọng hơn là, thế giới này dường như đang bị thống trị bởi một thế lực lớn đến không thể tưởng tượng, có hệ thống, quy tắc tương tự như một trò chơi thực tế ảo.
“Thú vị, thú vị.” Tông Thận sờ sờ càm, trong ánh mắt lóe lên những tia sáng kỳ lạ.
Thế giới này thực sự thú vị hơn nhiều so với thế giới ban đầu!
“Nếu vậy, Thiết Trụ, các ngươi có còn nhớ lý do tại sao các ngươi lại xuất hiện trong tiểu viện không?”
Tông Thận lại hỏi tiếp.
Nghe được câu hỏi này, trên mặt Thiết Trụ lộ ra vẻ hoang mang.
“Thôn của chúng ta ở đã bị một nhóm thổ phỉ cực kỳ hung ác tập kích, ta nhớ rõ ràng rằng ta cùng với Cẩu Đản, Nhị Cẩu đều đã chết dưới đao của bọn thổ phỉ.”
“Nhưng sau đó lại đi vào một căn phòng màu trắng.”
“Có một âm thanh yêu cầu ta đưa ra lựa chọn.”
“Hoặc là lựa chọn hầu hạ một vị lãnh chúa, hoặc là lựa chọn cái chết thật sự.”
“Chúng ta đều lựa chọn cái đầu tiên, sau đó thì tuân theo chỉ dẫn mơ hồ, chờ đợi lãnh chúa đại nhân ngài đến!”
Thiết Trụ vẻ mặt hồi tưởng kể lại.
“Ta hiểu rồi.” Tông Thận gật đầu nói.
Lúc này, hai người đã đi xuyên qua con đường mòn mở tạm, quay trở về con đường nhỏ ven núi.
Tông Thận đang suy nghĩ một vài vấn đề, trong vô thức bèn đưa tay chạm vào cái cây ở bên đường.
Nhưng chỉ cảm nhận được một khoảng không.
“A? Ngựa của ta? Đâu rồi?”
Tông Thận ngẩng đầu, quan sát xung quanh với vẻ mặt nghi ngờ.
Lúc này mới phát hiện ra con ngựa lữ hành già đã biến mất rồi!
“Mẹ kiếp!”
“Xã hội bại hoại!”
“Kẻ thất đức nào đã trộm ngựa của ta???”
Tông Thận rút thanh kiếm dài ra, căm phẫn hét lớn!
Lúc này Thiết Trụ ngồi xổm ở trên đường phát hiện ra một số dấu vết.
“Lãnh chúa đại nhân, ta phát hiện ra dấu chân của ngựa đang đi xuống núi!”
“Chúng ta đuổi theo!”
Tông Thận chỉ về phía con đường xuống núi!
Ngựa lữ hành già dù sao vẫn là súc vật có thân hình to lớn, ở kiểu đường trong núi thế này, sẽ để lại vết chân rất rõ ràng.
Đồng thời, trong lòng Tông Thận cũng bắt đầu kêu gọi công lược.
“Ta phải tìm được ngựa của ta, xin hãy chỉ dẫn phương hướng cho ta.”
(Đi theo mũi tên đi)
(Có một tên lùn say bí tỉ đã trộm ngựa của ngươi, ngươi phải cẩn thận chút, sức lực của tên đó rất mạnh)
Một mũi tên màu vàng kim xuất hiện trong tầm mắt Tông Thận.
Cũng chỉ về phương hướng dưới núi.
Tông Thận không chần chừ thêm, dẫn theo Thiết Trụ co cẳng lao đi.
Truy kích về phía dưới núi.
Trong lúc đi, ưu thế tốc độ của Thiết Trụ đã bộc lộ ra.
Tốc độ của hắn sau khi dung nhập với âm ảnh vô cùng kinh người, giống như một bóng đen, di chuyển nhanh chóng dưới bóng râm.
Hai người lao nhanh xuống núi.
Trước mặt chính là vùng đất chôn xương và đồng cỏ bát ngát kia.
Tông Thận dừng bước.
Mũi tên trước mặt chỉ thẳng về hướng đồng cỏ phía trước.
Ở nơi cách bìa núi không xa, có mấy gốc cây đại thụ thưa thớt.
Bên gốc cây có hai bóng dáng một lớn một nhỏ dừng lại dưới gốc cây.
“Phù… phù…”
“Khá lắm nhóc, còn dám dừng lại nghỉ ngơi!”
“Bắt được thì chắc chắn sẽ cho một trận no đòn!”
Tông Thận thở hổn hển, hùng hùng hổ hổ xắn tay áo lên.
“Tiếp tục đuổi theo!”
Hắn gọi Thiết Trụ một tiếng.
Hai người chạy như bay đến chỗ mấy gốc cây đại thụ kia.
Hai người một mực lao nhanh.
Nếu không phải tố chất cơ thể Tông Thận đã được cường hóa kỹ năng và tứ đại thuộc tính, thì cũng không cách nào chống đỡ kiểu chạy kịch liệt thế này.
Đúng với nhìn thấy núi gần mà chạy chết ngựa cũng chưa đến, hai người hao tốn gần mười phút, chạy qua khoảng cách tầm ba cây số, mới đến được chỗ mấy gốc cây kia.
Một tên Ải Nhân để râu quai nón, mặc giáp nhẹ đơn giản nằm dưới gốc cây, ngủ ngáy o o.
Ngựa lữ hành già thì bị thả tùy ý ở một bên, khoan thai ăn cỏ.
Tông Thận và Thiết Trụ vừa đến gần được mấy mét, đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc truyền ra từ trên người tên lùn này.
Chỉ ngửi thôi đã cảm thấy váng người.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận