Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Lá Thư Không Đề Tên Người Gửi (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 1: 1

Lá Thư Không Đề Tên Người Gửi (Dịch) (Đã Full)

  • 714 lượt xem
  • 1917 chữ
  • 2020-12-09 18:13:34

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

 

Vừa bước vào phòng làm việc thì phát hiện trên mặt bàn có một phong thư trắng.

Chỉ có ghi họ tên và địa chỉ của người nhận, tên người gửi bị bỏ trống, nhìn tem thì đoán rằng hẳn đây là thư gửi từ cùng thành phố.

Cô hơi bất ngờ, trong lòng xuất hiện cảm giác vui vẻ xen lẫn với hiếu kì đã lâu mới gặp.

Những kiện bưu phẩm và lá thư vượt ngàn dặm mưa gió để đến được tay người đọc bao giờ cũng mang một ma lực khó tả, khiến những phương thức liên lạc đơn giản nhanh gọn như QQ, MSN, email đều biến thành hời hợt.2

Cô thậm chí còn có chút không nỡ mở ra. Vuốt ve vài lần bì thư hơi thô ráp, đột nhiên nhớ lại thời Tiểu học từng chơi với bọn trẻ vùng núi, làm bạn thư, lần nào trên phong bì cũng vẽ một trái tim nhỏ hoặc một người đeo ba lô, còn thêm một câu: "Chú đưa thư vất vả rồi".

Những năm tháng như thế.

Cô vẫn giữ nụ cười, vơ lấy con dao dọc giấy trước mặt, rạch phong thư ra.

"Lá thư này rất dài. Nhưng, tôi biết, kể cả đã đọc đến cuối thì em cũng không thể nào nhớ ra tôi là ai.

Em chính là người như vậy.

Nhưng, bà lão tổ trưởng tổ dân phố bị em chọc giận đến mức hai mắt tối sầm phải đưa đi cấp cứu, em còn nhớ chứ?"

Mở đầu như vậy khiến cô há hốc mồm, cứng lưỡi nửa ngày, cầm phong thư lên đối chiếu lại tên người nhận một lần nữa. Chính xác là tên của cô, rõ rành rành không thể sai được.

Lá thư chỉ có một trang giấy trắng mỏng, ba dòng là hết.

Nhưng người viết lại nói là thư rất dài.2

Có phải mấy tờ tiếp theo quên nhét vào phong bì rồi không? Cô giơ thư lên trước ánh sáng buổi sớm yếu ớt ngoài cửa sổ, cẩn thận kiểm tra, không bỏ sót một chữ nào.

Vừa vặn lúc này có người gõ cửa, cô để thư xuống. Gương mặt tuấn tú xuất hiện trong tầm mắt khiến toàn bộ lực chú ý của cô lập tức quay trở lại.

Giống như thể thời khắc này ngày mới mới thực sự bắt đầu.

Người đàn ông mỉm cười chào hỏi: "Đi thôi, bọn họ đều chuẩn bị xong cả rồi."

Từ ánh mắt đầu tiên khi nhìn anh, cô đã biết, trái tim thiếu nữ của mình đang đập rộn ràng trong lồng ngực.

Ngẫu nhiên gặp gỡ, bắt chuyện, thăm dò, thể hiện. Tự nhiên trôi chảy như vậy, giống như trăng đến rằm ắt phải tròn. Rất nhanh, cô đã khai quật được không ít sở thích chung, nuôi dưỡng được một chút tâm ý tương thông, lại thường xuyên nhìn nhau mỉm cười, ẩn chứa chút ngọt ngào của buổi ban đầu.

Thật mập mờ biết bao.

Một kế hoạch hành động đầy đủ ngay từ thời khắc gặp gỡ đã tự động xuất hiện trong đầu, mà cô lại không hề do dự, kinh nghiệm phong phú, ra tay thành thục như vậy.

Cuối cùng cũng có cơ hội đi công tác về lại chính nơi quê hương, hai người cùng đi. Sau khi họp xong, trong lúc sóng vai trò chuyện về chi tiết của bản kế hoạch, khoé mắt cô liếc về cửa phòng làm việc của mình, có chút vướng bận vì phong thư kì quái kia. Người bên cạnh hình như vừa nói câu gì đó, cô vội vã xin lỗi rồi cười cười: "Thật ngại quá, anh vừa nói gì vậy?"

"Tôi nói... Buổi tối có rảnh không? Bọn họ đều nói Vãn Thu Cao Địa rất đẹp, nhưng tôi vẫn chưa được nhìn thấy bao giờ."

(Awww có ai còn nhớ không đây chính là nơi Cảnh Cảnh đợi Dư Hoài trong chương cuối của "Điều tuyệt vời nhất của chúng ta" nàyy :D)5

Cô rốt cuộc cũng sửng sốt. Cô dùng nụ cười tươi tắn để hoá giải sự bối rối của đối phương, vô tư trả lời: "Haizz, là tôi không phải, thân là dân thổ địa lại không làm tròn nghĩa vụ. Đáng ra nên dẫn anh đi thăm thú sớm hơn. Không thì 8 giờ tối nay nhé?"

Khuôn mặt anh hơi đỏ, nhưng bị cô tác động nên cũng thoải mái hơn rất nhiều: "Đã vậy thì cùng nhau ăn tối luôn đi."

Cô dường như có thể thấy trước được, tình yêu tương lai đã đi vào quỹ đạo.

Lúc cầm khăn giấy lên lau miệng, cô vô tình ngước mắt. Chiếc nhẫn trên ngón giữa của người đàn ông đang lấp lánh dưới ánh đèn mờ ảo của nhà hàng.

Như thể ông Trời vừa vung tay cho cô một cái tát.

Cô há hốc mồm, một lời cũng không nói, uống ngụm nước, thần sắc càng bình thản hơn.

Nhưng trái tim thì đã nguội lạnh.

Cô phóng tầm mắt ra bên ngoài cửa sổ. Cảnh đêm một mảnh đen thăm thẳm, thứ duy nhất thấy được là hình ảnh phản chiếu hai người bọn họ trên tấm kính. Anh cúi đầu lặng lẽ cắt bít tết, sườn mặt sáng sủa ôn hoà. Mái tóc dài của cô đổ xuống sau lưng như suối, gương mặt trắng ngần hơi sáng lên.

Lại một lần không đầu không cuối nữa.

"Sao vậy?" Người đàn ông cuối cùng cũng ý thức được là cô đang thất thần ngắm thuỷ tinh.

"Không có gì." Cô quay đầu cười.

Nụ cười này, là cởi mở tự nhiên thực sự.

Giống như vừa bóc xuống một lớp mặt nạ.

Sau đó hai người dùng bữa trong im lặng. Trước giờ, anh vốn không ưa tán chuyện, cẩn trọng hướng nội, vẫn luôn nhờ vào sự hoạt bát lanh lợi của cô mới tìm được đề tài chung lấp vào khoảng trống giữa đôi bên, tạo thành một con đường nhỏ.

Bây giờ, cả cô cũng rơi vào trầm mặc.

"Hoá ra là bãi sậy sao?" Người đàn ông nhướng mày, thở hắt ra một hơi.

Trăng non mới nhú, treo nghiêng nơi chân trời, ánh lên sắc hồng đồng nhàn nhạt. Dưới ánh trăng bàng bạc, lau sậy trên bãi đất đung đưa trong gió, tựa như một con thú to lớn đang giấc ngủ, hô hấp phập phồng. Thành phố có phía Nam tiếp giáp với biển này năm nào vào Đông cũng lạnh như thế, hàn khí ẩm ướt thấm vào lỗ chân lông, lại lan ra từ đáy lòng.1

Cô nhún vai cười cười: "Tôi không biết loại cây sinh trưởng ở bãi đất nhỏ kia có phải cũng được gọi là cỏ lau không, bởi bên dưới không có nước. Cứ tạm gọi là sậy cạn đi."

"Sậy... cạn?" Ngữ điệu anh lên cao, cô lại chỉ mỉm cười, không hề tiếp tục đề tài.

Mặc dù trước đó có tốn tâm tư, nhưng suy cho cùng cũng chỉ là bỏ ra chút tâm tư nho nhỏ, cô chỉ trách mình tự coi đó là việc đương nhiên chứ không hề cảm thấy buồn bã hay đau đớn —— cảm xúc lúc mới gặp giống như tình yêu, song dù sao vẫn chưa thứ gì kịp thời bắt rễ.

Cô vẫn luôn rơi vào tình yêu như vậy, sau đó chẳng cần chữa mà bệnh cũng tự khỏi. Người con trai xa lạ lịch sự giúp đỡ ở bến tàu điện ngầm, ý cười như có như không nơi khoé môi, chút ấm áp của phận bèo nước gặp nhau đều có thể khiến cô mang theo tâm trạng ngọt ngào suốt cả ngày. Ban đầu còn cho rằng bản thân thật háo sắc, sau đó mới phát hiện mình chính là dễ dàng rung động như vậy.1

Cái đinh cố định trái tim trong lồng ngực kia, từ năm cô sáu tuổi đã long ra rồi.

Nhỏ xíu đã khăng khăng nói với người lớn rằng mình phải lòng cậu bé tầng dưới, cô đã bao giờ sợ thất tình đâu?

Cho nên chẳng có gì kì lạ, cũng không cần đau lòng.

Bọn họ lặng lẽ sóng vai bên nhau đi về phía bãi đất, nhưng xung quanh lại chẳng hề yên tĩnh. Thành phố nhỏ không có bao nhiêu cảnh đẹp, rất nhiều người trẻ đều tụ tập ở đây chơi, đối với các đôi tình nhân thì đây cũng là một địa điểm hẹn hò khá lí tưởng.

"Náo nhiệt nhỉ."

"Thời tiết đang lạnh, mùa hè sẽ còn náo nhiệt hơn."

"Vậy sao?"

"Ừ."

Cô gật đầu, ôm cánh tay, vẫn cúi đầu cười.

Thật ra cô chưa bao giờ là người nói nhiều.

"Cô bao lâu không về nhà rồi?" Lát sau, anh có chút nhát gừng, khó nhọc tìm đề tài.

Thật là làm khó anh, cô nghĩ, lòng trắc ẩn khiến cô quyết định "hoạt bát" thêm một lúc nữa.

"Từ khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh xong chưa từng trở lại, thật sự bận bịu rất nhiều việc. Để xem nào," cô ngẩng đầu lên nhìn những vì sao thưa thớt, "Ở Bắc Kinh đón Tết một lần, Singapore một lần, Sán Đầu một lần, tính đến nay chắc cũng phải ba bốn năm rồi. Chưa từng nghĩ rằng có thể nhân dịp công tác mà về thăm nhà một chút, kết quả không ngoài dự liệu, bố mẹ cuối cùng cũng tóm được tôi. Nguyên mấy ngày này đã sắp xếp tận ba buổi xem mắt, tôi đều phải trốn thoát." *

(* Sán Đầu: một thành phố thuộc tỉnh Quảng Đông.)

Thực ra là cô cố ý khoa trương, tổng cộng chỉ bị bố mẹ cằn nhằn mấy câu thôi, lấy đâu ra nhiều thanh niên lớn tuổi xếp hàng chờ cô gặp mặt như vậy. Những câu chuyện được phóng đại một cách thú vị bao giờ cũng dễ dàng tiếp tục hơn, cô nói dối thành quen rồi. Nhưng quay đầu sang lại thấy ánh mắt chuyên chú của anh đang sáng lấp lánh dưới ánh trăng, trái tim cô đột nhiên trống rỗng, trở nên rất mềm mại.

Bởi vậy cúi đầu, ngượng ngùng xoa xoa mũi, cong cong khoé miệng.

"Bất luận thế nào, có thể trở về một lát, vẫn khiến tôi rất vui."

Đột nhiên đỉnh đầu ấm áp, tựa như bị một bàn tay to rộng trùm lên. Cô cả kinh lùi về sau một bước, bắt gặp anh bối rối thu tay về, nhưng lại không thành công —— thứ gì đó trên tay anh mắc vào tóc cô, khiến mái tóc chải gọn gàng lập tức bị kéo tung, suối tóc đổ dài trước mặt.

Chiếc nhẫn.

Anh có chút hoảng hốt, co kéo khiến cô bị đau. Cô giơ tay giữ chặt lấy cổ tay anh: "Anh tháo hẳn nhẫn ra đi, để tôi từ từ gỡ."

Anh thấp giọng nói "Thật ngại quá", bèn tháo nhẫn đưa cho cô.

Cô cúi đầu quay lưng lại mò mẫn nửa ngày, rốt cuộc cũng gỡ được chiếc nhẫn còn mắc vài sợi tóc rụng trả anh. Anh âm trầm nói, xin lỗi cô.

Cô không rõ liệu có phải mình đang suy diễn quá đà lời xin lỗi này hay không, biểu cảm hơi cứng nhắc, chỉ biết miễn cưỡng nở nụ cười: "Trời hơi lạnh, chúng ta về khách sạn nghỉ ngơi sớm một chút đi."

Người đàn ông không nói năng gì, ngón tay khẽ chọc vào túi của cô: "Sắp rơi ra rồi, cô cẩn thận chút."

Cô ngoái đầu lại nhìn, ngăn ngoài cùng của ba lô có một phong bì trắng, thò ra một góc, chữ viết trên thư giống hệt với trên lá thư nhận được buổi sáng. Có lẽ là vì tránh né lúng túng, cô hít sâu một hơi, xé bừa bì thư dưới ánh mắt hiếu kì của người đàn ông.

 

 

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top