Trên thực tế, Tô Lê tất nhiên sẽ không phải tùy tùy tiện tiện mà mở miệng.
Ở thế giới lúc trước cô cũng đã từng trãi qua nguyên chủ là Hoàng Hậu, tự nhiên sẽ biết rõ cử chỉ thần thái của một mẫu nghi thiên hạ là như thế nào, tuy rằng mỗi người mỗi khác, thế nhưng cái loại khí chất thượng giả này tuyệt đối sẽ không thay đổi.
Khóe môi Tô Lê cong lên, trên mặt nhuốm lên muôn vàn ý cười nhưng ý cười đó lại không bao giờ chạm đến đáy mắt. Ánh mắt của cô thoạt nhìn như thân mật, nhưng thực tế lại làm cho người ta không dám lại gần, loại khí thế tỏa sáng kia, đã đủ để áp đảo sủng phi Nguyễn Khanh Khanh rồi.
Nguyễn Khanh Khanh căm giận trừng mắt liếc qua Tô Lê một cái , sau đó rũ mắt, cô ta biết điều gì là quan trọng nhất với mình vào lúc này. Khi nhìn lại vào những nét vẽ vẫn còn dang dở trên tờ giấy, vô luận thế nào cô ta vẫn không thể hạ bút vẽ tiếp được.
Suy nghĩ rối loạn, tâm trí không ở yên, dĩ nhiên tác phẩm vẽ ra sẽ không có gì nổi bật.
Lúc đầu Mục Thừa Ngôn vốn dĩ còn đang bị khuôn mặt thanh tú, xinh đẹp kết hợp cùng khí chất bất phàm của Nguyễn Khanh Khanh hấp dẫn phải, ai ngờ rằng cô gái tài năng này khi nhìn thấy em gái của y trong mắt liền ngập tràn ác ý.
Hắn nghiêng đầu nhìn qua Tô Lê, lại thấy em gái vẫn chưa hề phát hiện ra điều gì, mà đang nhìn chăm chú vào bức tranh, mày tức khắc nhăn lại.
"Tầm Tầm, đi thôi, nơi này cũng không có gì đẹp cả." Mục Thừa Ngôn hạ giọng nói nhỏ vào bên tai Tô Lê.
Tô Lê không rõ nguyên do mà nhìn hắn một cái, sau đó vẫn ngoan ngoãn mà theo hắn rời đi.
Quả nhiên em gái nhà mình vẫn là đáng yêu nhất.
Mục Thừa Ngôn dùng tay xoa loạn trên tóc Tô Lê.
"Tầm Tầm, em biết cô gái thi đấu vẽ tranh ban nảy sao?" Hắn suy nghĩ kĩ càng, thấy vẫn chưa yên tâm, liền hỏi thử em gái.
Tô Lê lắc đầu, nghi hoặc nói: "Không quen biết nha, sao ca ca lại hỏi như vậy? Chẳng lẽ ca đã xem trọng cô gái ban nãy rồi sao?"
Mục Thừa Ngôn có chút buồn cười, "Tùy tiện hỏi thử thôi, cái đầu nhỏ này của em toàn chỉ suy nghĩ vẫn vơ về những chuyện gì đâu không à."
"Đúng rồi, mẹ đâu rồi ạ?" Tô Lê quay đầu nhìn xung quanh, không hề thấy Triệu Nhu đâu cả.
"Mẹ mới vừa gửi WeChat tới cho ca nói rằng đã đi gặp dì Dương rồi, sau đó sẽ cùng dì ấy đi dạo phố, nên kêu chúng ta tự đi ăn cơm trưa đi." Mục Thừa Ngôn phất tay áo, nói.
"Vậy bây giờ chúng ta đi đâu ăn đây?"
"Một vài người bạn rủ anh gặp mặt ăn cơm. Em có muốn đi cùng với anh không, Tư Hành cũng đi nữa đó." Mục Thừa Ngôn suy nghĩ một lúc rồi nói.
Bạn bè của Mục Thừa Ngôn đương nhiên sẽ là một trong số con cháu nhà có máu mặt của Hoa Kinh rồi, dù cho họ không ưu tú bằng nam chủ nhưng cũng không thuộc dạng ăn chơi trác táng. Thật không dễ dàng để vào được giới thượng lưu này, hiện tại cuộc gặp mặt này chính là một cơ hội tốt, Tô Lê bị ngu ngốc mới không đi á.
Hơn nữa, việc này có thể được coi là cắt đứt nhân duyên của nữ chủ, trong cốt truyện gốc, sau khi trở thành bạn gái của Mục Thừa Ngôn, Nguyễn Khanh Khanh liền thành công kết bạn được với bọn họ. Mà nguyên chủ Diệp Tầm luôn luôn ham chơi, luôn thích chạy tới chạy lui, không hề kết bạn được những người đó.
......
Khách sạn Will.
"A Thừa nói rằng sẽ tới sao?" Triệu Phồn mở một chai rượu vang đỏ, hỏi Hạng Tư Hành ngồi bên cạnh. Triệu Phồn mang họ Triệu, là em trai của Triệu Nhu, cũng chính là cậu trẻ của Mục Thừa Ngôn và Diệp Tầm. Ông bà ngoại của Diệp Tầm khi già rồi mới sinh ra Triệu Phồn, năm nay chưa đến 30 tuổi, chơi với Mục Thừa Ngôn rất hợp nhau, ngày thường cũng không gọi nhau quá câu nệ.
Mặt Hạng Tư Hành không cảm xúc nói: "Hắn không nói gì cả."
Triệu Phồn nhún nhún vai, không thèm để ý sự lãnh đạm của y, đang muốn nói cái gì đó, liền nghe được tiếng cửa mở, Mục Thừa Ngôn mang theo Tô Lê bước vào.
"Ôi, tới rồi này!" Triệu Phồn cầm ly rượu vang đỏ mới vừa rót ra ly đưa tới cho Mục Thừa Ngôn, cả hai hướng nhau nâng ly chạm cốc phát ra tiếng keng thanh thúy, sau đó mới nhìn Tô Lê cười tủm tỉm nói: "Tầm Tầm hôm nay cũng tới này, chỉ là hiện tại con vẫn chưa đủ tuổi để có thể uống được rượu, đợi lát nữa cậu sẽ kêu cho con một ly nước trái cây nhé."
Tô Lê nhìn Triệu Phồn, rồi lại nhìn xung quanh phòng xuất hiện không ít tuấn nam mỹ nữ, không kìm được mà nuốt nước miếng.
[ Ký chủ, xin hãy bình tĩnh ! Ngàn lần đừng bị sắc đẹp mê hoặc a! ]
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận