Nguyên chủ Diệp Tầm là anh em cùng mẹ khác cha với nam chủ Mục Thừa Ngôn , tuy rằng từ nhỏ sống cùng nhau nhưng tình cảm hai anh em cũng không tệ lắm.
Cho nên lúc Tô Lê về nhà nhìn thấy Mục Thừa Ngôn, cũng không hề kinh ngạc.
Trên thực tế, gia đình nguyên chủ tương đối phức tạp, mẹ của Diệp Tầm - Triệu Nhu là một nữ nhân rất có cá tính. Bà khi còn niên thiếu đã gả cho cha của Mục Thừa Ngôn - Mục Thịnh nhưng sinh hạ Mục Thừa Ngôn không lâu, bà liền phát hiện ra Mục Thịnh không còn chung thủy với mình, vì thế dẫn đến ly hôn.
Sau khi ly hôn một năm, Triệu Nhu lại nhanh chóng một lần nữa kết hôn, gả cho ba ba của Diệp Tầm - Diệp Lạp, chỉ là chuyện đó không kéo dài được bao lâu, Diệp Lạp đột ngột qua đời khi Diệp Tầm lên tám tuổi.
Triệu Nhu liền mang theo Diệp Tầm trở về Triệu gia, một mình nuôi dưỡng con gái, thẳng đến khi Diệp Tầm 16 tuổi, mới lại kết hôn lần nữa.
Đối tượng kết hôn lần này là Hạng Cẩm Tùng - Hạng gia cũng là một trong tứ đại gia tộc. Hạng Cẩm Tùng là một nghệ thuật gia, cùng với Triệu Nhu thực hợp nhau, tình cảm của hai người vẫn luôn rất tốt.
Diệp Tầm tuy rằng từ nhỏ mất đi ba, bất quá người ở Triệu gia và Triệu Nhu đều rất yêu thương cô, Hạng Cẩm Tùng cũng coi cô như con gái ruột mà yêu thương. Bởi vậy, nếu như nữ chủ không xuất hiện thì mệnh của Diệp Tầm thật ra cũng rất tốt.
"Mẹ !" đầu tiên Tô Lê cho Triệu Nhu một cái ôm lớn, sau đó ngẩng đầu nhìn vào Mục Thừa Ngôn phía đối diện , "Ca ca, hôm nay anh rảnh sao?"
Mục Thừa Ngôn có khuôn mặt anh tuấn, ngũ quan kiêu ngạo mang theo chút tà khí, là diện mạo khiến cho nữ nhân cực kì yêu thích. Tô Lê âm thầm che ngực, má ơi, nam chủ này quả đúng là cực phẩm a, đối với vẻ đẹp như thế này cô hoàn toàn không thể kìm chế được đâu...
"Hai ngày trước, cha anh mang theo đứa con ngoài giá thú kia vào cửa, anh nhìn thấy phiền, liền tới." Mục Thừa Ngôn nhếch môi, nói.
"Ca ca, anh không thể quen với loại chuyện này sao?" Tô Lê hỏi lại y, Mục Thịnh là một nam nhân ngựa giống, bên ngoài nuôi một đống nữ nhân, con rơi cũng không biết có bao nhiêu. Nhưng Mục Thừa Ngôn có năng lực rất cường đại, những đứa trẻ ngoài giá thú đó thường không thể đấu thắng y dù chỉ là một trận.
Mục Thừa Ngôn nghe được lời này, một biểu hiện không rõ ý nghĩa xuất hiện trên khuôn mặt y "Lần này ... hơi lạ ........"
"Kỳ lạ ?" Tô Lê khó hiểu, "Còn có người kỳ lạ trong mắt ca sao?"
Mục Thừa Ngôn đưa hạt dẻ nướng tới cho Tô Lê ăn, "Đừng nói lung tung".
Tô Lê ôm đầu rồi mỉm cười lấy lòng.
Triệu Nhu nhìn hai anh em ở chung chỗ hòa thuận cười vui vẻ đi đến, "A Thừa hôm nay con đừng đi vội, ở lại chờ mẹ làm bữa tối cho các con ăn."
Tô Lê cùng Mục Thừa Ngôn liếc nhau, sau đó đồng thanh ngăn cản, "Không cần đâu mẹ!"
"Làm sao vậy?" Triệu Nhu không rõ nguyên do.
Tô Lê kéo khóe miệng vẽ một nụ cười ngọt ngào, ôm lấy cánh tay của Triệu Nhu làm nũng, "Mẹ không phải cần nấu cơm đâu ạ, quá hại da tay, đợi lát nữa thúc thúc về nhà nhìn thấy sẽ đau lòng đấy ạ."
Mục Thừa Ngôn ở một bên góp lời, "Đúng vậy đấy mẹ. Mẹ vốn được nuông chiều từ bé rồi sao có thể tiến phòng bếp được, vẫn là để cho dì giúp việc nấu cơm đi. Con cũng đã lâu không tới thăm mẹ, nên có nhiều chuyện muốn nói với mẹ."
Hai anh em kẻ xướng người hoạ, rất nhanh đã thuyết phục được Triệu Nhu, đồng loạt nhẹ nhàng thở ra.
Tay nghề của Triệu Nhu, thật sự thảm không nỡ nhìn a. Tô Lê nhớ lại ký ức của nguyên chủ, không lâu sau khi Diệp Lạp qua đời, Triệu Nhu cảm thấy rằng bà cần phải cho Diệp Tầm cảm nhận được sự ấm áp của gia đình liền xung phong nhận việc nấu nướng, làm ra một bàn đồ ăn lớn.
Hình thức rất bắt mắt, thế nhưng hương vị đúng là không nỡ nhìn.
Chuyện này đã để lại một bóng ma lớn trong lòng của Diệp Tầm đến sau này.
"Đúng rồi, A Thừa, con hiện tại tuổi cũng không còn nhỏ nữa, khi nào mới tìm bạn gái đây?" Bà vừa ngồi xuống liền đã đưa ra một câu hỏi khác.
Mục Thừa Ngôn bất đắc dĩ thở dài, "Mẹ à, con tạm thời không có thích ai cả."
Triệu Nhu suy nghĩ, nói: "Sắp tới sẽ có một triển lãm nghệ thuật , con phải đi cùng mẹ. Đến lúc đó sẽ thật tuyệt nếu tìm một cô gái tốt đấy."
Mục Thừa Ngôn tuy rằng nhìn tính cách kiêu ngạo, nhưng đối người mẹ này của y vẫn luôn luôn hiếu thuận, lúc này cũng chỉ có thể đáp ứng, coi như là bồi bà đi vậy.
Mà Tô Lê lại là nhíu nhíu mày, đây chính là lần gặp gỡ đầu tiên của nam nữ chủ a.
Hóa ra Triệu Nhu chính là thần trợ công của hai người bọn họ à......
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận