Sau khi nhận được tin nhắn từ Phương Trì, đầu Tô Lê hiện lên ba vạch hắc tuyến, hắn ta nhắn những lời này tựa như là vì Lam Chi Âm cầu tình, nhưng mục đích chính vẫn là muốn giải vây cho chính mình mà thôi.
"Hủ Hủ, làm sao vậy?" Thấy sắc mặt bạn gái mình có vẻ không đúng, Cố Hành khẩn trương hỏi.
"Anh xem." Tô Lê tự giác đưa điện thoại qua cho anh.
Cố Hành nhìn thấy, sắc mặt liền tối sầm, "Tại sao hắn ta vẫn làm phiền em?"
Tô Lê thấy bạn trai muốn sinh khí, lập tức ôm lấy hắn cọ cọ, hạ giọng mềm như bông nói: "Không có gì a, y với em lúc trước không hề có liên hệ qua lại mà."
Cố Hành bị nàng cọ lòng mềm nhũn, không thể nổi giận được, trả lại điện thoại cho cô, liền thấy Tô Lê đánh ra hai hàng văn tự: Xin lỗi, tôi là Xuyên Thượng Hành.
Phương Trì phía bên kia nhìn thấy tin nhắn phản hồi này tức giận đến thiếu chút nữa ném văng cả điện thoại đi.
Hắn ta hiện tại vô cùng hối hận, hối hận vì lúc trước không cùng Tây Ngữ Hủ tiếp tục CP, hối hận khi đưa Lâm Vũ Tiêu gia nhập Lam Chi Âm, hối hận cùng với Lâm Vũ Tiêu ở bên nhau...... Nghĩ như vậy, hắn ta liền bấm vào số điện thoại của Lâm Vũ Tiêu.
"Phương Trì......" Giọng Lâm Vũ Tiêu vang lên bên phía bên kia rất ủy khuất, tựa như tiểu miêu làm nũng với y. Chỉ là lúc này, hắn ta đã không còn mềm lòng nữa.
"Tiểu Vũ, chúng ta chia tay đi......" Nói xong câu đó hắn ta liền tắt nguồn điện thoại di động.
Lâm Vũ Tiêu ngơ ngác nghe tiếng di động truyền đến, Phương Trì muốn cùng cô ta chia tay? Sét đánh ngang tai, Cô ta vốn là người cao cao tại thượng, hiện tại ở giới võng phối không ngừng bị sỉ nhục, bạn trai luôn luôn ôn nhu lại đưa ra đè nghị chia tay, việc này làm cho cô ta khó có thể tiếp thu được.
"Ninh Hủ Hủ! Nhất định là bởi vì Ninh Hủ Hủ!" Lâm Vũ Tiêu đỏ mắt đưa tay hất văng đồ vật trên bàn xuống đất.
......
Tô Lê cất lại sách vở, quyết định đi mua chút đồ về để nấu, hiện tại cô đã chính thức vào ở chung với Cố Hành, hai người đã đi gặp mặt trưởng bối hai nhà và cũng nhận được sự ủng hộ từ cả hai phía.
Tiến độ vẫn luôn ở mức 96%, Tô Lê cũng không quá bận tâm, tuy rằng không thể kéo dài mãi mãi nhưng cô vẫn muốn có thêm nhiều thời gian ở chung cùng Cố Hành.
[ Ký chủ, có nguy hiểm. ] Ngay khi bước ra khỏi lớp học và muốn đến ký túc xá để đóng gói đồ đạc, thì liền nghe được tiếng của 2333 nhắc nhở.
Nghe vậy, Tô Lê liền lập tức đề cao cảnh giác, bản thân cô dù có giá trị vũ lực không thấp nhưng cái thân thể này lại rất yếu, nếu dùng nó để đối phó với nhiều người e rằng cô cũng không nắm chắc mấy phần thắng.
May mắn thay, khi cô tới chỉ nhìn thấy có hai người đứng chặn đường, hơn nữa thoạt nhìn cũng khá yếu.
"Cô nàng này thật sự không tồi đấy, so với minh tinh trong TV còn xinh đẹp hơn, có lẽ cô ta sẽ bán được với một cái giá tốt sau một hồi được chúng ta dạy dỗ đấy."
Tên lưu manh tóc đen đánh giá một phen, vừa lòng gật đầu nói.
Tên tóc vàng còn lại lộ ra vẻ mặt đáng khinh tươi cười, "Mày nói xem chúng ta có nên nếm thử tiểu mỹ nữ này trước khi mang về không nhỉ, loại tư sắc này muốn gặp lại cũng rất hiếm lắm đấy."
Tên tóc đen tát một cái mạnh vào mặt tên tóc vàng kia, "Đừng có suốt ngày cứ nghĩ đến chuyện vô bổ đó nữa, nếu như bị lão đại phát hiện ra mày cứ ngu xuẩn như vậy, lão ý còn không băm mày ra bã à?"
Tô Lê hứng thú đứng nhìn hai người này cãi nhau chí chóe, một hồi lâu mới dừng lại.
"Các người là ai phái tới, y cho các người bao nhiêu để bắt tôi?"
Tên lưu manh tóc vàng nhìn cô, "A, cô em cũng thật dũng cảm đấy nhỉ? Vậy mà chẳng thấy có chút sợ hãi nào cả?"
Tô Lê cong cong khóe miệng, "Những người sinh ra ở tầng lớp như tôi, ai mà chẳng trải qua vài lần bị bắt trói chứ, chỉ là cái trình độ này của hai người cũng quá tồi đi."
Tên tóc đen lảo đảo bất ngờ, cẩn thận nhìn lại cách ăn mặc của cô gái trước mặt, đây đúng thực sự không phải là dáng vẻ của người bình dân. Nếu đúng như lời của cô gái này nói thì hẳn là cô đã trải qua những chuyện như thế này rồi, vậy thì những bảo tiêu đi theo cô nói không chừng cũng đã phát hiện ra bọn chúng. Nơi này là trường học, nhiều người, nhiều mắt nói không chừng đã bị giám thị.
"À là như thế này, cô gái, chúng tôi chỉ đang đùa giỡn mà thôi, vì vậy chúng ta cũng không cần làm khó nhau nữa, cô nói có phải không? " Tên lưu manh tóc đen nói.
Tô Lê ngược lại ngoài ý muốn, đối phương vậy mà lại vô cùng dễ nói chuyện? Bất quá cô vẫn gật đầu đồng ý, "Có thể, thế nhưng hai người phải dẫn tôi đến gặp kẻ thuê hai người tới bắt cóc tôi."
"Thành giao."
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận