Cố Hành thấy bộ dáng cô nàng ăn bánh quy thật sự rất đáng yêu, liền cười nói: "Là dì giúp việc nhà anh làm, nếu em thích, lần sau anh sẽ kêu bà ấy làm cho em nhé."
"Dì giúp việc? Anh không phải tới đây để công tác sao? Còn mang theo dì giúp việc?" Tô Lê nghi hoặc hỏi hắn.
Cố Hành cong cong khóe miệng, kiên nhẫn giải thích: "Ý định lúc đầu là đi công tác, nhưng khi thấy em thì sau đó liền trực tiếp mua phòng để ở lại luôn, công ty cũng sẽ dọn về đây."
"Công ty cũng dọn sao? Có phiền toái quá rồi hay không?" Tô Lê hỏi hắn, nhưng trong lòng lại vô cùng vui sướng, hắn đã chuẩn bị tốt hết mọi chuyện rồi sao?
"Thành phố Z có điều kiện kinh tế tốt, và công ty chuyển đến sẽ có nhiều lợi thế hơn là bất lợi. Hơn nữa bây giờ em mới học năm hai, cho dù em nguyện ý theo anh đi đến thành phố A, thì cũng phải ở đây ít nhất là hai năm nữa, làm sao anh có thể chịu đựng khi xa em lâu như vậy được chứ?"
Tô Lê hoảng hốt, "Nếu em không đồng ý ở bên anh sau khi đã gặp mặt anh thì sao?"
Cố Hành cong cong khóe miệng, "Vậy thì anh sẽ đem em trói lại, bắt về làm áp trại phu nhân."
"......" Chứ không phải hẳn sẽ dùng sự thiệt tình của mình để chinh phục cô sao? Tại sao lại bạo lực như vậy, trực tiếp trói lại sao?
"Vì vậy, em phải biết ơn vì em đã đưa ra một quyết định chính xác đi." Cố Hành thấy vẻ mặt mờ mịt của cô nàng, nhịn không được mà trêu đùa.
"Thượng Xuyên đại đại, fans của anh có biết anh là dạng người kiểu này không hả?" Tô Lê bất mãn mà trừng hắn.
"Bọn họ có biết hay không không quan trọng, em biết anh là dạng người gì là được rồi, Tây Ngữ nữ thần ạ."
Tô Lê thấy thất bại, đấu võ mồm thế nào cũng không thể thắng nổi tên đại lưu manh này a! Cô bực mình rồi tiếp tục gặm bánh quy.
"Hủ Hủ?" Khi tới đèn đỏ, Cố Hành ngừng xe, sau đó tiến lại gần cô, "Tức giận sao?"
"Hừ!" Tô Lê cầm một khối bánh quy lên nhét vào hắn trong miệng, "Đèn xanh rồi kia, anh mau mà lái xe đi, không cho nói gì cả!"
"Tuân lệnh." Cố Hành thấy cô không có vẻ gì tức giận liền được một tấc lại muốn tiến một thước mà hôn lên khóe miệng của cô, sau đó tiếp tục lái xe.
Mặt Tô Lê hướng ngoài cửa xe, khuôn mặt ửng đỏ.
Thu hết mọi hành động của Tô Lê vào trong mắt 2333 không nhịn được hỏi, [ Ký chủ, cô đang diễn vai thẹn thùng sao? ]
[ Câm miệng! ]
[ Rõ ràng cô đã quá hiểu các loại tình huống như thế này rồi, vậy mà vẫn còn thẹn thùng sao? ]2333 mở to đôi mắt ếch lên nhìn, nghi hoặc hỏi.
[......] Tô Lê nhìn lòng hiếu học tăng cao của trí não, cảm thấy vô cùng nhớ bộ dạng của nó khi còn chưa tiến hóa, ít nhất khi đó nó sẽ không dò hỏi tới cùng như vậy a.
......
Trong hơn một giờ đi đường, cuối cùng Cố Hành đưa Tô Lê đến một nhà hàng nhỏ ở phía nam thành phố.
"Trời ạ hóa ra còn có chỗ như thế này sao, anh làm sao tìm được hay vậy, sẽ không phải lại là bạn bè của anh mở đấy chứ?" Tô Lê nhìn vào các đồ trang trí tinh xảo trên giá, nhìn thế nào cũng không giống như là cửa hàng của người thường mở a.
Cố Hành cười cười, vô cùng quen thuộc mà dắt cô vào phòng, "Hủ Hủ thật thông minh. Đây là do một đồng học trước kia của anh mở đấy, y không muốn kế thừa gia nghiệp, nên tùy hứng chạy đi mở ra cửa hàng này."
"Thật không hiểu thế giới của những người giàu có mà." Tô Lê nói.
Thân thể này của nguyên chủ Ninh Hủ Hủ cũng coi như là sinh ra trong nhà có tiền, bất quá so với nhà của Cố Hành vẫn là kém không ít đi.
"Tiền của anh cũng chính là tiền của em." Cố Hành sờ lên tóc của cô, giọng điệu ôn nhu.
Trên mặt Tô Lê lại hiện lên một mảng đỏ ửng, vừa định mở miệng nói cái gì đó, thì nghe thấy từ ngoài cửa phát ra âm thanh.
Là một CV, đối với âm thanh từ trước đến nay đều rất mẫn cảm. Tô Lê không nhận ra Cố Hành vì hắn đã thay đổi giọng nói của mình trong quá trình lồng tiếng và hắn cũng không hề sử dụng nó vào ngày thường khi nói chuyện.
Nhưng âm thanh ở ngoài cửa, Tô Lê dĩ nhiên nghe ra được là ai, đương nhiên, Cố Hành cũng nghe thấy.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận