Cố Hành đang đưa các cô tới ăn cơm ở Ngự Tịch Lâu trong trung tâm thành phố, nghe nói người sáng lập ra nơi đây là ngự trù thời tiền triều, đã đem tay nghề truyền xuống cho một thế hệ rồi lại một thế hệ .... Cho tới bây giờ, Ngự Tịch Lâu đã trở thành địa điểm mỹ thực của thành phố Z, tuy rằng giá cả cao, nhưng mỗi ngày lượng khách vẫn đông như mây trôi, bởi vậy muốn đặt chỗ ở đây thì phải yêu cầu trước hơn ba tháng mới có thể đặt được.
"Cố đại ca thật là lợi hại a, thế mà lại có thể đặt được vị trí ở Ngự Tịch Lâu a." Thanh Thanh phủng mặt sùng bái nói, "Em tới thành phố Z cả năm rồi mà còn chưa có đến đây đâu......"
Cố Hành ừ một tiếng, giải thích nói: "Tôi cùng với lão bản Ngự Tịch Lâu là bằng hữu, y liền hỗ trợ giữ giúp vị trí."
Cố Nghi gật gật đầu, nói: "Đó là cái người rất ác liệt , hy vọng y hôm nay không ở đây."
Cố Hành bật cười, "Vậy em sẽ bị thất vọng rồi, y nói hôm nay sẽ tự mình làm đầu bếp."
"......" Cố Nghi sống không còn gì luyến tiếc mà ghé vào trên người Thanh Thanh.
Sau hơn nửa giờ trên đường tới Ngự Tịch Lâu, Tô Lê xuống xe nhìn quán cổ kính trước mắt, nói: "Quán phía trước nổi tiếng có loại bánh thủy tinh, đặc biệt ăn rất ngon."
"Vậy hôm nay em có thể nếm thử đấy, điểm tâm ngọt mà Phó Dự là làm tốt nhất." Cố Hành cười nói.
"......" Tô Lê yên lặng cùng Cố Nghi thay đổi vị trí, trân trọng sinh mệnh, rời xa Cố Hành.
???
Cố Hành nhìn biểu hiện của Tô Lê , không khỏi có chút nghi hoặc. Mình nhìn thực đáng sợ sao, vì cái gì cô ấy luôn là trốn tránh y......
Chẳng lẽ là bởi vì Cố Nghi nói bậy gì đó về hắn? Cố Hành suy nghĩ, đại khái cũng chỉ có cái lý do này mà thôi.
Chậc, con nhóc nhãi ranh này trưởng thành rồi nhỉ đã vậy lại còn biết nói bậy về ca ca mình nữa chứ? Nên trảm.
Cố Nghi bỗng dưng cảm thấy sống lưng chợt lạnh, cảm giác này giống như đúc với cảm giác khi còn nhỏ không nghe lời liền bị đánh. Cô ngẩng đầu nhìn thoáng qua sắc mặt hơi trầm xuống của Cố Hành, cảm thấy chính mình hẳn là không có trêu chọc gì tới hắn mới đúng a, chắc chắn là ảo giác? Nhất định là bởi vì do Phó Dự.
Tiến vào cửa của Ngự Tịch Lâu, một người đàn ông mặc quần áo đầu bếp liền đứng trước đón, y thoạt nhìn hơn hai mươi tuổi, trên mặt mang theo ý cười, ánh mắt rất sáng, tựa như có thể nhìn thấy trong đáy mắt đang che dấu đi tia giảo hoạt cùng nguy hiểm.
Đây không phải là nhân vật đơn giản, Tô Lê vừa thấy mặt liền âm thầm nói.
"A Hành tới rồi, còn mang theo nhiều tiểu cô nương như vậy thật làm người ta ngượng ngùng a. Ồ, đây không phải là Cố Tiểu Nghi sao, làm thế nào mà đứa trẻ béo lúc đó bây giờ đã hai mươi tuổi rồi mà vẫn chưa giảm cân được vậy?"
Phó Dự nói chuyện liền nắm chặt lấy tay của Cố Nghi, "Anh mà nói thêm một câu nữa tôi liền đánh anh đấy!"
Phó Dự làm bộ sợ hãi mà lui hai bước về sau, "Đừng, gương mặt này của tôi rất quý giá, mới vừa bôi qua axit hyaluronic, em như vậy mà còn muốn huỷ hoại nó sao?"
Mọi người một trận im lặng, vẫn là Cố Hành trực tiếp kêu người phục vụ bên cạnh đem y kéo về phòng bếp.
"Phó Dự nói chuyện tương đối khá nhàm chán, nhưng mà tay nghề rất tốt, hôm nay mong mọi người tạm thời bỏ qua cho y nhé." Cố Hành nhìn thoáng qua vẻ trầm mặc của Tô Lê, sau đó nói.
Tô Lê: QAQ Xin đừng nhìn tôi, khẩn trương......
Người phục vụ đưa bọn họ tới bên trong phòng, sau đó pha vài chén trà, liền an tĩnh mà đi ra.
Tô Lê bưng chén trà còn lượn lờ sương mù lên nhấp một ngụm, đây là loại trà Long Tĩnh tốt nhất. Phó Dự người này cũng thật là hào phóng.
"Hủ Hủ."
Cố Nghi bỗng nhiên kêu cô, Tô Lê vừa nhấc đầu, liền nghe được "tinh tích" một tiếng.
"Oa oa, Hủ Hủ xinh đẹp a!" Cố Nghi lắc lắc di động, sau đó lại đem mỗi người đều chụp một lần.
"Ta muốn đăng Weibo, có để ý không?" Cố Nghi cười tủm tỉm nói.
Tô Lê tròng mắt chuyển động, tựa hồ nghĩ ra cái gì đó, vì thế cô nói: "Tùy cậu."
Những người khác cũng sôi nổi tỏ vẻ có thể, vì thế Cố Nghi hoan hô một tiếng.
Nghi Cật Nghi Sấu: Hôm nay dốc lòng ăn nghèo ca ca ta, đồ ăn còn chưa có lên, mắt trông mong chờ [ hình ảnh ].@ Thanh Thanh Hà @Biên Thảo thiển sắc @ CV Tây Ngữ Hủ
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận