Là một thích khách thành công trong việc giết rất nhiều người quyền quý , Ngô Mệnh tự nhiên không phải là loại ngu xuẩn. Hắn ta cũng biết khi hắn ta bị bắt thì kết cục nhất định là cái chết, chỉ cần có thể giữ được tính mạng cho Quý Tình Tình liền tốt.
Tô Lê sao không thể nào nhìn ra ý muốn của hắn chứ, nàng cong khóe miệng, nói: "Để ta đoán xem, ngươi cùng Quý Tình Tình là quan hệ gì đi."
"Một sát thủ trên tay dính vô số máu tươi, sống ở trong bóng tối không thể gặp ánh sáng, ngẫu nhiên lại gặp một tiểu cô nương đơn thuần lại xinh đẹp. Nàng ta không cảm giác được trên người của ngươi có huyết khí, đem ngươi coi như một người bình thường, còn quan tâm ngươi làm ngươi cảm nhận được ấm áp đã lâu không có. Vì thế, ngươi đem nàng ta trở thành cứu rỗi, vì nàng ta làm trâu làm ngựa cũng không tiếc, có phải hay không?" Tô Lê thưởng thức chuỗi thiên châu trên tay , ngữ khí không chút để ý nói.
Ngô Mệnh không đáp lời, trong lòng lại là khiếp sợ, mấy năm nay hắn ta vẫn luôn thật cẩn thận không cho người khác phát hiện ra hắn ta cùng Quý Tình Tình liên hệ, theo lý thuyết hẳn là không có người sẽ biết. Cái vị Hoàng Hậu nương nương mới nhậm chức này lại có thể từ đâu biết được?
Khó trách Quý Tình Tình sẽ bị nàng làm hại thảm như vậy.
Tô Lê lại nói: "Ngươi không nói lời nào coi như ngươi là cam chịu. Đúng rồi, nàng ta nói như thế nào mà khiến ngươi cam tâm tình nguyện tới ám sát ta? Hoàng cung phòng bị nghiêm mật, nói vậy nàng ta cũng biết ngươi có khả năng có đi mà không có về, thế nhưng vẫn khiến ngươi đến ám sát ta, chậc, ngươi thật đúng là ngu ngốc"
Ngô Mệnh nhắm mắt lại, tựa như không nghe được nàng nói chuyện. Bất quá Tô Lê hoàn toàn không hề sốt ruột, nàng chậm rãi ở trong phòng giam đi dạo bước,bộ dáng thản nhiên tự đắc .
"Nàng ta nhất định là nói ta tâm cơ thâm trầm, đã sớm âm thầm thông đồng với Hoàng Thượng, sau đó đem nàng ta đẩy vào hố lửa, đúng không?" Tô Lê tuy rằng nhìn nhàn nhã, nhưng ánh mắt vẫn ở lưu ý hắn, không để lọt mất bất cứ biểu tình nào trên mặt hắn ta "Ngươi giết qua đại thần , đại tướng nơi biên cương, hẳn cũng là người thông minh mới đúng chứ. Hiện giờ lại bị người mình thích chơi đến xoay vòng, thật là buồn cười."
Ngô Mệnh thoáng nhíu nhíu mày, vẫn không hề nói lời nào. Hắn đương nhiên biết Quý Tình Tình không đơn thuần như vậy, nhưng như vậy thì sao, nếu không phải nhờ nàng, hắn ta sớm đã bị thương nặng đến chết rồi.
"Nghe nói nàng ta lúc trước đã cứu ngươi? Ngươi liền không nghi ngờ nàng ta như thế nào mới cứu sao? Một thiên kim tiểu thư nhu nhược làm thế nào có thể đem ngươi từ nhỏ ngõ nhỏ đưa tới khách điếm? Nàng ta được cha mẹ bo bo giữ bên người, làm thế nào để tùy ý nữ nhi của mình cứu một người không rõ lai lịch được? Việc này ngươi cũng chưa hề nghĩ tới sao? Chỉ là khi tỉnh lại ánh mắt đầu tiên nhìn thấy nàng ta, liền chắc rằng nàng ta cứu ngươi sao?" Tô Lê cười nhạo một tiếng, " Mạng của đệ nhất sát thủ trong triều ta, nói vậy thì thực đáng giá đấy."
Mắt Ngô Mệnh giật giật, hắn ta đích xác có chút nghi hoặc.
Hạt giống hoài nghi một khi đã được gieo xuống, thì chỉ chờ có cơ hội chui từ dưới đất lên nữa thôi.
.
Tô Lê nhếch khóe miệng, cười đến ung dung đại khí, "Kỳ thật bổn cung không cần tới lời khai của ngươi đâu, Hoàng Thượng rất tín nhiệm ta, chỉ cần ta nói hoài nghi Quý Tình Tình, thì chàng tuyệt đối sẽ tìm biện pháp khác để trị nàng ta."
"Cho nên mục đích Hoàng Hậu nương nương tới nơi này một chuyến là gì?" Ngô Mệnh rốt cuộc nhịn không được mà mở miệng.
Tô Lê cười tươi sáng , "Đại khái là muốn làm rõ chứng cứ, hy vọng nàng ta phạm vào chuyện gì thì trị tội đó. Ta cho ngươi một cơ hội, bảy ngày sau, ta sẽ mở tiệc ở hoàng cung , Quý Tình Tình cũng sẽ tới Nếu ngươi ở đó khai ra, ta liền phóng cho nàng ta một con ngựa*, nếu không ta đành phải dựa theo ý của chính mình thôi."
* ý là cho nàng ta 1 con đường sống
"Nương nương hà tất phải như thế, nàng mặc dù phạm phải đại tội, cũng không thể so được với kẻ thích khách vào cung hành thích này." Ngô Mệnh khơi mào khóe miệng, nói.
"Vậy ta rửa mắt mong chờ ." Tô Lê xoay người đi ra khỏi nhà tù, nhìn thủ vệ bên cạnh nói: "Canh chừng hắn ta, đừng để cho y phí hoài sự nghi ngờ bản thân của mình."
Thủ vệ đáp một tiếng, trong lòng lại nghi hoặc, Hoàng Hậu nương nương đến tột cùng đã nói cái gì mà làm cho tên xú danh thích khách không rõ ràng kia sinh ra nghi ngờ bản thân mình đây?
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận